I/MB:
- Dẫn dắt và nêu rõ sai lầm của mình( sai lầm: không học thuộc bài).
II/TB:
Hôm nay như mọi hôm tôi dậy rất sớm để lo soạn sách vở đầy đủ, quần áo tươm tất trước khi đến trường. Vừa đi trên đường tôi vừa nghĩ hôm nay là buổi tổng kết lớp. Nghĩ đến tổng kết lớp bỗng lòng tôi lại loé lên câu hỏi " tuần này mình có mắc lỗi gì hay không nhỉ?" Cứ thế liên miên suy nghĩ mà chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước cổng trường mà chưa thể nhớ lại được điều gì. Đến lớp trong tâm trạng băn khoăn và lo lắng khiến tôi trong tiết học không thể học hiệu quả. Tiết học đầu tiên trôi qua, giờ ra chơi đã đến tôi liền lật đật, mon men xuống xem kết quả tuần này ở dưới bàn con tổ trưởng. Đập vào mắt tôi là hàng số "11" - con số cuối cùng trong bảng kết quả lại thuộc về tôi. Nhìn xong kết quả, lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn , cảm giác lúc đó như mọi thứ sắp sụp đổ. Một con người trước giờ luôn đứng nhất như tôi mà lại xếp cuối hay sao? Rồi cô sẽ nghĩ tôi như thế nào. Vì quá bất mãn với kết quả này nên hôm sau đi học tôi đã trót không học thuộc bài. Ngồi trong giờ truy bài tuy biết mình chưa học nhưng tôi lại thản nhiên nằm gục xuống. Vào tiết đầu tiên là môn toán - môn tôi ghét nhất. Nhìn cô bước vào lúc này tôi mới bắt đầu lo lắng, mặt đã bắt đầu nhăn lại. Cô ngồi xuống nhìn một lượt và nói:
- Các em chuẩn bị kiểm tra bài cũ nhé!
Nghe xong mặt mày tôi tái mét, trời lạnh mà tôi còn đổ mồ hôi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm" con lạy trời, lạy phật cô đừng gọi em nhé". Con ngồi bên nghe thế chỉ cười làm tôi thêm sợ hãi. Và đúng như linh cảm, cô gọi tôi lên. Giọng cô giờ đây đối với tôi như một lời nói mang sát khí khiến tôi mặt mày tái xanh hết. Cầm quyển vở trên tay và bước lên bảng tôi thầm nghĩ " thôi quả này toang rôi, hình tượng con nhà người ta của tôi còn đâu". Lẳng lặng đặt quyển vở xuống cô bỗng hỏi:
- Em chưa làm bài tập cô giao à?
Mặt với trầm xuống và đợm buồn, nhìn thôi tôi cũng biết cô thất vọng thế nào. Lúc này tôi chỉ mong mình có thể thốt ra được một chút lí thuyết gì đó. Nhưng ôi thôi cái trí nhớ của tôi nó không cho phép tôi nhớ gì cả. Tuy không bị kiểm điểm như mấy bạn khác nhưng tôi vãn thấy buồn lắm! Hết tiết học, tôi vội chạy ra và nói chuyện với cô:
- Cô ơi! .....
Tôi ấp úng nói tiếp:
- Với cho em xin lỗi việc em chưa học bài nhé! Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu!
Cô nhìn tôi hơi cười, xoa đầu rồi nói:
- Cô không trách em, biết nhạn lỗi như vậy là em rất can đảm đấy! Nhớ hoàn thành bài tập tốt hơn vào lần sau nhé!
III/KB:
- Sau chuyện lần đấy, tôi luôn luôn học bài cũ đầy đủ trước khi đến lớp. Đó cũng chính là bài học quý giá khiến tôi nhớ mãi và không mắc sai lầm vào lần sau nữa.
Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:
Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.
Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!
Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý…
Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!
Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy em làm lại bài rồi lấy bút đỏ ghi điểm 8 theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy giáo yêu cầu xem lại bài mà em lạnh cả người. May sao, mọi chuyện rồi cũng trôi qua và tưởng chừng em đã quên bẵng chuyện ấy.
Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ… Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong em. Em không xứng đáng. Em muốn nói lên sự thật xấu xa ấy nhưng không đủ can đảm.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247