Trong suốt cuộc đời học sinh của em, có lẽ cô Vi là người mà em yêu quý nhất, là người mà em kính trọng nhất. Bởi lẽ cô là người đầu tiên dạy cho em biết viết, biết đọc, dạy cho em đạo lí làm người và đưa em đến bờ tri thức.
Cô Vi là giáo viên chủ nhiệm của em hồi học lớp 1. Lúc ấy cô Vi còn rất trẻ, chỉ khoảng 25 tuổi trở xuống và chưa lập gia đình. Dáng người cô đẹp, nước da cô trắng tinh và mái tóc cô dài đen óng. Cô Vi là người gọn gang, cô luôn đến lớp với những bộ áo quần dài và cô đi đôi guốc không cao lắm. Cô ít khi trang điểm, chỉ những khi có phòng về dự giờ hay những ngày lẽ cô mới trang điểm nhẹ. CCo thích cột tóc cao và kiểu tóc đó là cho khuôn mặt trái xoan của cô càng them đẹp hơn. Cô là người dịu dàng , cô không mắng chửi hay đánh đập chúng em khi chúng em làm sai mà co chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Hồi đó có một số bạn và em viết nữa còn viết chữ xấu, thế là cô luôn đi sớm để luyện viết cho chúng em. Bàn tay nõn nà của cô cầm lấy bàn tay chúng em , nắn nót từng nết chữ, bây giờ chữ của các bạn ấy đã trở nên đẹp hơn. Cô là một cô giáo tốt bụng, co luôn giúp đỡ học sinh và những thầy cô giáo khác nên mọi người trong trường luôn yêu quý cô. Có lần bạn Thương bị ngã ở cầu thang, cô liền chạy tới đỡ bạn dậu và ôm Thương vào lòng. Máu của Thương ướt đẫm cả áo cô. Tay cô run run cầm mý điện thoại bấm số gọi xe cấp cứu đến chở Thương đi bệnh viện. Cô ôm Thương lên xe mà cô cứ khóc mãi. Thương bị gãy tay và mất máu quá nhiều nên phải nghỉ học một tuần. Cô biết tin đó đã mua sữa và bánh đến thăm Thương. Khi Thương đi học lại, cô vẫn rất quan tâm đến Thương. Cô Vi luôn tận tình giúp đỡ học sinh. Nếu có bài nào khó thì cô dành them chút ít thời gian để giảng lại cho các bạn. Cô rất gần gũi và vui tính, nụ cười luôn nở trên môi cô. Nụ cười ấy chứa đụng biết bao tình yêu thương và đẹp như nụ cười của thiên sứ. Khi gặp lại chúng em, cô cũng nở nụ cười và nụ cười ấy chứa đựng sự quan tâm đén chúng em. Cô có giọng nói truyền cảm. Giowf kể chuyện, được nghe cô kể chúng em như được bước vào câu chuyện ấy. Giongj hát của cô cùng vô cùng trầm ấm, như tiếng mẹ hát ru con. Cô Vi là thế đó, là người vô cùng dịu dàng và luôn quan tâm tới học sinh.
Em rất yêu quý cô Vi, không bao giờ em có thể quên được hình ảnh cô giáo tốt bụng, dịu hienf đó. Dù cho em có lớn lên, có trưởng thành thì chúng em vẫn mãi mãi biết ơn cô. Đã sáu năm kể từ khi co dạy chúng em, nhưng khi em gặp lại cô Vi thì em cứ ngỡ là mới đây thôi. Cô Vi là người mẹ thứ hai của em và đã cho em hiểu biết thêm không những kiến thức mà cả tình yêu thương. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, trở thành người có ích để không phụ lòng mong mỏi của cô.
mong được 5 vote
Đã lâu rồi từ ngày tôi xa quê hương lên thành phố để tiếp tục việc học của mình tôi mới có dịp gặp lại thầy.
Thầy vẫn vậy, vẫn cái nét đơn sơ giản dị không có gì thay đổi. Nhớ lại lúc trước ở quê tôi, việc có con đậu được vào đại học là niềm vinh hạnh không gì tả nỗi đối với người ấy và gia đình họ. Vì vậy ba mẹ luôn khuyên chúng tôi phải cố gắng học tập, cũng chính vì điều đó việc thi đậu vào khối A đối với tôi đã bắt đầu trở thành 1 mơ ước. Nhưng hỡi ôi, để thi được vào khối A thì phải chuyên toán, lý, hoá. Mà môn lý và hoá tôi học rất tốt, chỉ riêng môn toán, do ham chơi mà tôi đã bị mất căn bản từ khi lên lớp 6.
Thật khó để ước mơ đó trở thành sự thật. Bước vào lớp 8, thầy được phân công dạy môn toán cho lớp tôi. Ngay từ buổi đầu nhận lớp, bản thân tôi đã cảm nhận được cái nét giản dị ở nơi thầy. Thầy mặc một cái áo đã bạc cả hai vai, tóc thầy đã ngả dần sang màu trắng, ở cái tuổi người ta có thể gọi là xế chiều của đời người. Nhưng ngày nào cũng vậy, mỗi lần thầy lên lớp, điều đầu tiên chúng tôi thấy được là một nụ cười trên gương mặt thầy, một nụ cười của sự hạnh phúc, thầy không giống như những người khác, không để tuổi già lấy đi cái khuôn mặt tươi trẻ và đầy sức sống ấy. Thầy ân cần dạy bảo chúng tôi một cách tận tình như một người cha đang dạy những đứa con của mình. Chính nhờ những tính cách đó của thầy mà khiến tôi không còn rụt rè và cảm thấy yêu những con số hơn. Tôi mạnh dạn hỏi thầy những kiến thức cũ mà tôi đã quên hết, không còn lưu lại một tí gì trong trí nhớ. Thầy nhìn tôi và mỉm cười, thầy không chỉ giảng riêng cho mình tôi, mà thầy còn giảng cho cả lớp bằng những cách rất hay mà cho mãi đến giờ này chúng tôi không sao quên được. Và thật đáng ngạc nhiên khi điểm tổng kết môn toán của tôi ở những lớp dưới chỉ khoảng 6.4 vậy mà bây giờ tôi đã được 8.5 môn toán. Thật đáng khích lệ đúng không? Khi tôi sắp sửa bước vào kì thi đại học, tôi cảm thấy rất tự tin vì đã có một kiến thức vững vàng, tôi muốn cảm ơn thầy rất nhiều vì chính thầy đã mang lại cho tôi sự tự tin đó.
Giờ đây tuy ở xa quê, nhưng tôi tin chắc một điều rằng ở quê nhà thầy vẫn đang đứng trên bục giảng và dạy tận tình cho những đứa học trò như tôi. Và trên mặt vẫn với một nụ cười giản dị mà đầy sức sống. Thầy ơi! Em xin cảm ơn thầy....
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247