Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo: – Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người
Một hôm nọ, vẫn như mọi hôm, em đi học về. Nhưng hôm nay thật kì lạ vì có một ông lão lạ đang đứng trước cổng trường Tiểu học.
Hình như ông lão đã cao tuổi. Trông ông lóng ngóng giống như đang chờ ai đó. Thấy lạ, em chạy đến hỏi:
-Ông ơi, ông có cần giúp gì không ạ?
Ông lão trả lời, giọng run run như sắp khóc:
-Ông mới từ dưới quê lên thăm cháu nội. Nghe nói nó học trường này, ông muốn được tự tay đến rước nó một lần nên ông đến đây. Không hiểu sao nãy giờ vẫn chưa thấy nó? Lớp 2 ra về chưa hả cháu?
Em trả lời:
-Dạ... chắc là lớp 2 về lâu rồi ông ạ!
Ông lão lo lắng:
-Trời! Lớp 2 ra về rồi mà sao nãy giờ nó chưa ra. Hay là nó đi lạc ở đâu rồi? Ôi, cháu tôi!
Thấy thế em liền nói:
-Dạ thưa ông, cháu từng là học sinh của trường này, hay là... để cháu đi tìm em ấy cho ông nhé!
Ông lão mừng rỡ, nói:
-Thế thì tốt quá! Cháu đi tìm giúp ông nhé! Cảm ơn cháu nhiều.
Em dìu ông vào ngồi lên ghế đá rồi tức tốc đi tìm thằng bé. Em chạy ra sau trường và thấy một bé trai đang ngồi trên xích đu thút thít khóc. Em chạy đến hỏi:
-Này! Em học lớp mấy thế? Sao lại ngồi đây, tan học rồi còn gì?
Em bé ngước lên, đưa tay lau nước mắt rồi nói:
-Em học lớp 2/1, em không thấy mẹ em!
Em dẫn bé trai đến chỗ ghế đá, nơi ông lão đang ngồi. Ông lão nhìn thấy, mừng rỡ nói:
-Ôi! Tuấn, cháu đi đâu thế này? Ông đợi mãi không thấy cháu.
Thằng bé vui vẻ:
-Ông nội về chơi! Vui quá! Cháu nhớ ông nội lắm.
Ông ôm thấy thằng bé rồi quay sang em:
-Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, không có cháu thì ông không biết phải làm thế nào!
Em dạ một tiếng rồi bảo với bé trai:
-Sau này không thấy mẹ thì em ngồi yên ở đây thôi nhé! Chớ đi lung tung lạc mất đấy!
Em bé vòng tay cảm ơn em. Hai ông cháu dắt nhau ra về thật đầm ấm và vui vẻ.
"Thương người như thể thương thân", em rất vui vì đã giúp được ông lão. Vậy là, em đã làm được một việc tốt rồi! Em sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt để giúp người.
CHÚC BẠN HỌC TỐT!!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247