Người bạn ấy tên là Hân, là cô bạn hàng xóm bên cạnh nhà em. Em và Hân trạc tuổi với nhau, lại gần nhà nên chơi thân với nhau từ lúc nào chẳng hay. Hân là một cô bé rất đáng yêu, có đôi mắt đen tròn, mái tóc ngắn ngang vai thường được thắt bím rất xinh. Bố mẹ của Hân sống và làm việc trên thành phố, lại không có thời gian chăm sóc Hân nên đã gửi Hân đến nhà nội Hân - ngay bên cạnh nhà em - để sống cùng ông bà. Thỉnh thoảng, bố mẹ Hân sẽ về thăm Hân và đem theo rất nhiều bánh kẹo, quần áo và đồ chơi mới. Mỗi lần như thế, Hân đều sẽ chia quà với em.
Ban đầu, em cảm thấy rất vui vì được ăn bánh kẹo thơm ngon, thỉnh thoảng còn được tặng một vài thứ đồ chơi mới mà những đứa trẻ dưới quê chẳng thể nào biết tới. Tuy nhiên, cái tính hay phân so của đứa con nít chỉ mới 7 - 8 tuổi dần khiến em cảm thấy ganh tỵ vì Hân có bố mẹ làm ở thành phố, lại thường được có nhiều quà khi bố mẹ về thăm. Bây giờ nghĩ lại, sao em lại có thể vì điều đó mà có thái độ xấu với Hân nhỉ?
Sự tủi thân khiến em cảm thấy không thích những món quà mà Hân tặng mình nữa. Em dần dần xa lánh Hân để chơi với những đứa trẻ trong làng. Hân xưa nay không được mấy đứa trong làng yêu thích vì chúng nghĩ Hân nhà giàu, có tính tiểu thư, cũng có thể vì chúng ghen tỵ với Hân nên đâm ra ghét bỏ. Chỉ có em là chơi với Hân và biết rằng thực ra Hân rất hiền lành, thân thiện, lại tốt bụng và có lần Hân còn giúp một cụ già nhặt đồ cụ làm rơi nữa. Nhưng giờ sự ganh ghét và ích kỷ đã khiến em không còn nhìn ra điểm tốt của Hân nữa.
Có lẽ Hân cũng nhận thấy cách cư xử khác lạ của em, nhưng mặc cho Hân có quấn quýt thế nào em cũng cố làm lơ đi. Một lần nọ, bố mẹ Hân lại về và mang theo rất nhiều quà cho Hân. Theo thường lệ, Hân sẽ mang bánh kẹo, đồ chơi sang nhà em để cùng ăn rồi kể em nghe những câu chuyện mới lạ mà Hân nghe được từ bố mẹ. Nhưng hôm đó, khi Hân sang với túi quà bánh trên tay, không hiểu sao em lại cảm thấy tức giận và vứt đống bánh kẹo của Hân vung vãi khắp sân, sau đó chạy vào nhà đóng cửa lại.
Em để mặc cho Hân khóc ngoài sân rồi đợi Hân lủi thủi ra về mới ló đầu ra cửa sổ nhìn. Đống bánh kẹo đã được Hân nhặt lại và đặt gọn trong túi để ở trước cửa nhà em. Lúc ấy, em bỗng cảm thấy rất có lỗi. Em tự hỏi bản thân vì sao mình lại xấu xa như thế, nhưng cái tính ương bướng vẫn khiến em không chịu mở lời xin lỗi Hân. Mấy ngày sau, Hân cũng không sang nhà em nữa. Em bỗng nhớ Hân kinh khủng, lại muốn cùng Hân đi chơi ngoài đồng, cùng đi ngắm hoa và thả diều mỗi buổi chiều gió mát. Thế là em quyết định sẽ sang xin lỗi và làm hòa với Hân. Nhưng em nào ngờ rằng, em chẳng còn cơ hội để gặp Hân nữa rồi.
Chiều hôm đó, em lủi thủi đi sang nhà nội của Hân. Em không dám bước vào, chỉ dám đứng lấp ló ở sau chậu cây ngay trước cổng. Bà nội Hân nhìn thấy em, liền gọi em vào trong. Qua lời bà nội Hân, em mới biết Hân vừa chuyển về thành phố ở với bố mẹ. Hôm ấy Hân sang nhà em cũng là để nói lời tạm biệt với em. Nhưng em lại dùng thái độ xấu ấy khiến Hân không thể thông báo, chỉ đành vừa khóc vừa về nhà. Bà cũng kể rằng lúc lên xe để đi, Hân cứ lưỡng lự không chịu đi, đầu ngoái lại nhìn về phía nhà em, chắc Hân muốn gặp em trước khi đi, nhưng em lại ích kỷ và ương bướng đến nỗi không chịu nhận lỗi sai của mình mà nằm lì trong nhà.
Bài làm
Đó là vào một hôm hôm đó là lúc thi giữa kì 1 , bạn của em ngồi cạnh em lúc đó em thi còn một câu em do dự có nên mở sách ra xem ko để đc 10 điểm luôn cho tròn và em đã lén mở sách ra xem bn em thấy thế liền bảo bn ko đc xem tài liệu ko tớ bảo cô đó em nghe thấy cũng sợ nên thoi , ra về em rất tức giận . Lại đến kì thi cuối kì 1rút kinh nghiệm lần trước em đã chuẩn bị trước bài nên em đã ko cần mở sách ra và đc điểm cao lúc đó em mới nhận ra bn chỉ muốn tốt cho mik
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247