“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào.
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”
Tôi không biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng tôi vẫn hiểu rằng, mẹ là tất cả. Tình mẹ được so sánh với biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí tôi, mẹ còn hơn cả biển Thái Bình rộng lớn, mênh mông, ngút ngàn ấy. Tôi yêu mẹ nhiều lắm, nhiều hơn cả những vì sao lấp lánh trên trời không thể nào đếm xuể .
Mẹ tôi mãi là người tuyệt vời nhất. Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi tuổi rồi, tuổi mẹ mãi già theo thời gian và thử thách. Tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì sự dãi gió dầm sương, phải chăm lo cho gia đình. Khuôn mặt mẹ đã đen hơi vì phải dãi đầu mưa nắng. Đôi bàn tay của mẹ đã chai sần hơn vì thời gian, vì những vất vả, cực khổ để nuôi lớn anh em tôi trưởng thành.
Đã rất lâu, cách đây khoảng bốn năm về trước. Khoảng thời gian mà cũng đủ làm người ta quên đi những chuyện đã qua. Nhưng tôi vẫn không quên được ngày hôm ấy, cái ngày mà tôi đã hiểu được tình cảm của mẹ dành cho tôi và làm tôi thấy yêu mẹ rất nhiều. Trong ngày đi học, khi tiếng trống tan trường đã kết thúc tiết học, như thường lệ, sau khi đi làm về mẹ tôi vẫn đến đón tôi nhưng hôm đó, tôi đã chờ mẹ rất lâu nhưng vẫn không thấy mẹ đến đón nên tôi đã bỏ đi chơi. Tôi đã đi chơi rất lâu sau đó rồi mới quay lại thì thấy mẹ ở đấy nhưng nhìn mặt mẹ rất lo lắng và mệt mỏi. Trên đường về, bỗng nhiên trời đổ cơn mưa lớn, mẹ bảo tôi mặc áo mưa lên nhưng tôi đã không mang theo áo mưa. Chuyện là như thế này: “mùa mưa mẹ dặn mang áo mưa trong cặp vì mẹ biết là trời sẽ có lúc mưa. Nhưng vì tôi phải học rất nhiều tập vở nên tôi thường hay giấu mẹ bỏ lại áo mưa không mang theo. Đến một ngày, như thường lệ mẹ tôi vẫn dặn tôi trước khi đi học phải mang theo áo mưa, những vì hôm ấy học rất nhiều môn nên phải đem rất nhiều sách vở nên tôi cảm thấy nặng nề vì phải mang thêm cái áo mưa. Vì vậy, tôi đã giấu mẹ bỏ lại áo mưa ở nhà và ngày hôm ấy, trời vẫn không mưa nên từ đấy tôi đã bỏ lời mẹ dặn ngoài tai và không đem thoe áo mưa vì tôi nghĩ đó chỉ là mẹ lo xa quá thôi.’’ Nhưng hôm nay tại sao trời đổ mưa, mà mưa lại to đến thế. Nước ngập lênh láng vì các cống thoát nước không thoát kịp. Mẹ tôi đã lấy áo mưa cho tôi mặc và để mình chịu ướt mưa, nhưng điều kì lạ là mẹ tôi không hè la mắng tôi vì không chịu đem theo áo mưa. Đường từ trường về nhà tôi là đường xấu, gập ghềnh và có rất nhiều hố ga hở nắp nên xe mẹ đã sụp phải ổ gà và bị kẹt lại tắt máy. Vì vậy nên mẹ đã phải xuống xe dắt bộ. Nhưng nước ngập đến đầu gối mà mẹ vẫn không cho tôi xuống để mẹ dễ di chuyển. Ngồi trên xe, tôi cảm thấy rất tội nghiệp mẹ vừa phải dầm mưa vì không có áo mưa mà lại phải lội nước. Khi về đến nhà, mẹ đã không kịp nghỉ ngơi mà lại phải đi nấu cơm vì trời đã tối. Lúc ấy, tôi đã rất muốn xin lỗi mẹ nhưng vì thấy mẹ bận việc quá nên tôi tự nhủ sẽ đợi khi mẹ xong việc tôi sẽ xin lỗi, nhưng khi ăn cơm xong, tôi lại không đủ can đảm nói lời xin lỗi với mẹ nên đã bỏ lên phòng học bài và đi ngủ. Sáng hôm sau, ba là người kêu tôi dậy đi học. Tôi ngạc nhiên lắm: “ Ba ơi, mẹ đâu rồi?’’. Ba tôi cho tôi biết là từ chiều hôm qua, mẹ đã cảm thấy không khỏe trong người nên đã nghỉ làm buổi chiều để nghỉ ngơi. Nhưng dù mệt nhưng mẹ vẫn đến trường đón con. Tôi nghe vậy thì tôi lại càng hối hận vì mình đã quên mang theo áo mưa, tôi nói với ba là sau khi học xong ba phải đến sớm để đón tôi, đưa tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Khi đến trường, tôi gặp bác bảo vệ, bác nói: “ Con không sao là tôt. Chiều hôm qua, mẹ con đã đến đón con nhưng không thấy con ở chỗ mà mẹ dặn con đứng đợi. Mẹ con sợ con bị bắt cóc vì hiện nay, trên báo đã có rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em. Bác thấy mẹ con có vẻ mệt nhọc nhưng vẫn cố gắng đi từ tầng trệt đến sân thượng của trường để tìm con đấy”. Tôi nghe đến đây, tôi đã sự hối hạn của tôi càng nhiều, lúc ấy tôi chỉ muốn chạy đến bệnh viện để xin lỗi mẹ. Sau khi tiết học kết thúc, tôi đã chạy ra cổng trường đã thấy ba đến, tôi hớn hở chạy đến ba để ba đưa tôi đi thăm mẹ. Đến bệnh viện, thấy mẹ nằm trên giường bệnh với vẻ mặt xanh xao, ốm yếu; trên tay mẹ vẫn còn ống truyền nước biển. Tôi chạy lại ôm mẹ khóc nước nở và nói: “ Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ rất nhiều. Con rất hối hận. Mẹ hãy tha lỗi cho con nhé!”. Mẹ tôi xoa đầu mỉm cười, nói : “ Con không sao là mẹ vui rồi. Mẹ không giận con đâu”. Tôi ôm chầm lấy mẹ và khóc. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ khiến mẹ lo lắng nữa.
Mẹ đã tần tảo nuôi tôi từng ngày từng giờ, luôn mang lại hạnh phúc cho tôi. Tình yêu thương mẹ dành tôi đã cảm nhận được một cách rõ ràng qua từng cử chỉ, hành động ân cần, yêu thương dù mẹ không nói rõ. Tôi đã cảm nhận tình yêu thương ấy qua từng chiếc áo mới trắng thơm tho, sạch sẽ; qua từng bữa ăn ngon lành; qua từng cái vuốt ve ân cần, những lời động viên chân thành giúp tối vượt qua khó khăn khi vấp ngã. Ôi mẹ ơi! Con thương mẹ nhiều lắm! Mẹ đã làm tất cả vì tôi, cho tôi mọi thứ làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Đối với tôi, không có gì to lớn và quan trọng bằng mẹ. Mẹ đã che chở, nuôi lớn tôi trưởng thành để mong 1 ngày nào đó tôi sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi, ngày đó không còn xa nữa đâu. Con hứa sẽ không công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ. Vào lúc ấy, con sẽ giúp được mẹ những điều lớn lao hơn nữa, bởi vì mẹ là người con yêu quý và kính trọng nhất trên cuộc đời này. Con luôn tự hào vì con được là con của mẹ - người mẹ tuyệt với nhất đời con. Mẹ sẽ luôn là người con yêu thương, kính trọng nhất.
CHO MIÌNH TLHN VÀ 5* Ạ
tả kiểu văn lớp 5:))
Trong gia đình em có rất nhiều người, có bố, có mẹ, có anh, có chị, nói chung là có rất nhiều người. Nhưng người mà em thích thích nhất chính là bà nội của em.
Bà năm nay đã 60 rồi, nhưng trông bà vẫn rất khoẻ. Bà có thân hình tròn trịa, bà có dáng vóc hơi cao. Khuôn mặt của bà hợp với dáng vóc của bà, mặc dù đã xuất hiện nếp nhăn nhưng bà vẫn trông rất đẹp. Giọng của bà ấm áp và hiền từ, bà rất thương và quan tâm em. Hồi bố em còn nhỏ, bà rất nuông chiều bố em, nhưng không vì điều đó mà bà ấy để con mình hư hỏng, và với em cũng vậy.
Những hôm đi học ở trường em làm bài được điểm cao và về khoe mẹ, và vì thành tích tốt của em nên em đã xin một ít tiền để tiêu vặt. Nhưng mẹ sinh ra trong một gia đình có giáo dục nghiêm ngặt, nên mẹ đã không cho em đồng nào. May mắn thay bà em rất rộng lượng, bà đã cho em tiền để tiêu vặt chứ nếu không là em sống không nổi mất:>
Có những lúc em buồn, bà liền đến bên và tâm sự với em, bố mẹ anh chị em cũng có nhưng ít hơn vì bận nhiều việc. Bà ôm em vào lòng, an ủi và động viên em.
Em rất thương và yêu quý bà em, dù bà sống không được lâu nữa nhưng em vẫn mong bà vẫn sẽ sống được đến lúc bà thấy em trưởng thành. Em sẽ trân trọng những khoảng thời gian còn được bên bà, cho đến lúc bà không còn ở trên thế gian này nữa,
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247