1)trong đoạn thơ trên em thích nhất là khổ thơ thứ 3 vì nó nói lên những công ơn ,mồ hôi nước mắt của mẹ để đời con được bớt khổ , dù là nắng hay là mưa mẹ đều làm lụm vất vả và có thể hi sinh cả tính mạng của mình chỉ vì để con được đầy đủ, khôn lớn như bao bạn khác.
2)Chẳng giấu gì mọi người, tôi là con một của một gia đình… không khá giả, cũng chẳng khó khăn gì. Ba tôi làm công nhân viên chức cũng hơn 30 năm rồi, mẹ tôi là kiểm nghiệm vi sinh, lương tháng của hai người cũng đủ để trang trải cho cuộc sống bình thường, không xa hoa mà cũng chẳng bất tiện gì. Thế nhưng ba, mẹ tôi là người như thế nào, thì hãy hình dung xem tôi trái ngược hẳn với họ ra sao nhé! Tôi phung phí, hay làm mất của, nhưng vẫn muốn so sánh hơn thua với bạn bè – những người nhà giàu ấy – nên có thể nói vắn tắt căn bệnh của tôi là căn bệnh “đua đòi”
Vâng vâng, tôi biết tính đua đòi là không tốt, nhưng muốn phá bỏ nó không phải là dễ, vì nó đã ngấm hơi bị quá … sâu vào người tôi rồi, giờ muốn “rút” nó ra cũng chẳng còn kịp gì nữa. Thế nhưng, khi tôi bảo rằng tôi đua đòi, là tôi muốn nói đến cái con người của tôi hồi trước kia kìa, còn giờ, tôi thấy, tôi cảm thấy mình đã khác đi rất nhiều. Nếu ai được nghe về lý do tôi có thể từ bỏ được căn bệnh này, họ có lẽ sẽ phải dở khóc dở cười cho mà xem, nhưng thôi, ai mà cưỡng lại được một câu chuyện có thật như vậy cơ chứ: Tôi năm ấy học lớp năm, là một kẻ chẳng bao giờ được mọi người để ý tới, có lẽ vì xuất thân của tôi, hoặc của gia đình tôi chẳng thể nào so sánh được với bất kì kẻ nào khác được.
chúc bạn học tốt 😍🥰😘
1)Trong đoạn thơ trên em thích nhất là khổ thơ thứ 3 vì nó nói lên những công ơn ,mồ hôi nước mắt của mẹ để đời con được bớt khổ , dù là nắng hay là mưa mẹ đều làm lụm vất vả và có thể hi sinh cả tính mạng của mình chỉ vì để con được đầy đủ, khôn lớn như bao bạn khác.
2)Chẳng giấu gì mọi người, tôi là con một của một gia đình… không khá giả, cũng chẳng khó khăn gì. Ba tôi làm công nhân viên chức cũng hơn 30 năm rồi, mẹ tôi là kiểm nghiệm vi sinh, lương tháng của hai người cũng đủ để trang trải cho cuộc sống bình thường, không xa hoa mà cũng chẳng bất tiện gì. Thế nhưng ba, mẹ tôi là người như thế nào, thì hãy hình dung xem tôi trái ngược hẳn với họ ra sao nhé! Tôi phung phí, hay làm mất của, nhưng vẫn muốn so sánh hơn thua với bạn bè – những người nhà giàu ấy – nên có thể nói vắn tắt căn bệnh của tôi là căn bệnh “đua đòi”
Vâng vâng, tôi biết tính đua đòi là không tốt, nhưng muốn phá bỏ nó không phải là dễ, vì nó đã ngấm hơi bị quá … sâu vào người tôi rồi, giờ muốn “rút” nó ra cũng chẳng còn kịp gì nữa. Thế nhưng, khi tôi bảo rằng tôi đua đòi, là tôi muốn nói đến cái con người của tôi hồi trước kia kìa, còn giờ, tôi thấy, tôi cảm thấy mình đã khác đi rất nhiều. Nếu ai được nghe về lý do tôi có thể từ bỏ được căn bệnh này, họ có lẽ sẽ phải dở khóc dở cười cho mà xem, nhưng thôi, ai mà cưỡng lại được một câu chuyện có thật như vậy cơ chứ: Tôi năm ấy học lớp năm, là một kẻ chẳng bao giờ được mọi người để ý tới, có lẽ vì xuất thân của tôi, hoặc của gia đình tôi chẳng thể nào so sánh được với bất kì kẻ nào khác .
@namphuong76
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247