Chưa bao giờ em làm được một việc tốt, hay chỉ ít làm người khác vui, trừ một lần hồi em còn học lớp hai. Em đã làm việc tốt đó là nhặt được của rơi và trả lại cho người bị mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhất nên ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! Hóa ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18×7 của nhà sách Trí tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R.Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng ni lông nên có lẽ người bị mất mới mua về nhưng chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố, mẹ. hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật bìa xem sau của cuốn sách thì thất một đoạn văn nhắn kể lại tóm tắt nội dung của cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của minh. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lẫy luôn cuốn sách này. Thế là em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! còn bác bảo vệ. Em chò bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn vào cặp rồi tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Ôi! Thú vị biết bao! Những cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lại sang một chuyện khác về Chuyện người bị mất. Vì có cái đầu hay ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ làm của riêng hay trả lại cho người bị mất đây? Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vưa lúc đó về đến nhà, em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! mẹ mình là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình lên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng một, đưa cuốn sách cho mẹ xem và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
Bây giờ con hãy đặt mình vào tình huống như người bị mất mà xem chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi con làm mất một cuốn sách khá đắt: 50 nghìn đồng cơ mà! Đấy con hãy tự nghĩ và quyết định đi.
Nghe mẹ nói xong, em quyết định trả lại cho người bị mất. Sáng hôm sau đến trường em cầm cuốn tiểu thuyết đó đi và đưa cho cô Tổng phụ trách Đội, vừa lúc đó có một chị lớp 5 đến hỏi cô và cô giới thiệu em với chị ấy, chị ấy cảm ơn em rối rít. Khi về lớp các bạn và cô giáo đều khen em.
Việc tốt của em là thế đó, chỉ ngắn gọn vậy thôi nhưng đó là một việc làm ý nghĩa và khuyên nhủ người ta: “nhặt được của rơi trả lại cho người bị mất”.
XIN HAY NHẤT Ạ :3333
Tôi là một đứa học không được giỏi, ham chơi và rất lười. Nói sao nhỉ? Tôi có thể xem là một thằng tệ nhất trong xóm nên từ bé đã bị so sánh rất nhiều. Từ thằng bạn thân cho đến những người học giỏi trên TV tôi cũng đều bị bố mẹ tôi đem ra so sánh với tôi và tôi đều kém họ về tất cả mọi mặt. Bố mẹ luôn thất vọng về tôi. Nhưng không ai ngờ rằng sẽ có ngày bố mẹ tôi ưỡn ngực lên khoe "Con trai tôi đấy" với giọng đầy tự hào. Hôm đấy là 1 ngày cuối tuần mùa đông trời lạnh cóng. Những chiếc lá khô xào xạc do có những cơn gió mùa đông buốt giá thổi qua. Tôi nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp thiu thiu ngủ. Tôi có thể sẽ ngủ đến tận trưa nếu không có cơn đói đánh thức tôi dậy. Uể oải bước xuống dưới nhà tôi mở tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa, bố mẹ và em gái đã đi thăm ông bà từ hôm qua và tôi phải ở nhà một mình 3 ngày liền. Chán thật! Tôi thầm nghĩ. Tôi bước ra phòng khách định mở TV lên xem thì đập vào mắt tôi là căn nhà hết sức......bừa bộn. Những mảnh thủy tinh của những chiếc cốc vỡ rải rác khắp nhà, xung quanh đầy bùn đất,......... rõ ràng hôm qua nó vẫn còn rất sạch mà. Bây giờ nhìn căn nhà không khác gì một bãi chiến trường. Tôi thở dài đầy ngao ngán rồi nhìn sang "thủ phạm" đã khiếm căn nhà thành ra thế này. Đó là Thor -con chó của tôi. Tôi liền đi đến xách con chó nghịch ngợm đấy lên rồi nhốt nó vào trong chiếc cũi của nó. Nhìn căn nhà bây giờ đã thành cái bãi rác từ khi nào tôi lại tiếp tục thở dài. Cầm chiếc chổi trong tay, tôi cố gắng dọn đống bừa bộn. Trong lúc dọn vì không quen nên tôi đã bị mảnh thủy tinh đâm vào tay không ít lần. Nó thực sự rất đau nhưng tôi vẫn cố gom lại vào túi rác rồi đem đi vứt. Sau khi dọn xong, nhìn căn nhà sạch sẽ rồi nhìn những vết bị thủy tinh đâm trên tay tôi cảm thấy khá là tâm đắc. Lúc đấy tôi chỉ muốn bố mẹ ở đây để có thể thấy được những gì tôi làm. Dường như tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc trước, chỉ biết chơi và không làm được gì nên hồn. Ngày thứ 3 bố mẹ và em gái tôi đã về nhà sớm hơn dự tính, mọi người lo lắng rằng một mình tôi ở nhà sẽ không chịu dọn dẹp nhà cửa mà chỉ mải chơi. Nhưng không, họ đã sai rồi! Căn nhà được chính tôi dọn dẹp sạch sẽ, bát đĩa được rửa và xếp ngăn nắp ở trên chạn, quần áo được giặt giũ phơi phóng đoàng hoàng. Bố mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, mẹ hỏi:"Con đã tự tay làm tất cảsao?" tôi gật đầu mong chờ lời khen từ bố mẹ, bố tôi bước đến xoa đầu tôi mà nói:"Làm tốt lắm, trong 3 ngày qua con đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đấy." Lúc đó tôi vui lắm. Hôm sau khi đang trên đường đi học về tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa các bác hàng xóm:"Thằng Tuấn con nhà chị Lan coi vậy mà cũng được đấy chứ, biết giúp đỡ bố mẹ." Nghe được câu đấy tôi vui lắm. Từ lúc đấy tôi đã luôn tự nhủ với bản thân rằng phải cố gắng phụ giúp bố mẹ nhiều hơn, phải đột phá trong việc học hành, không ham chơi và lười biếng nữa.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247