Cuộc sống ở làng quê, ở đồi xóm là một cuộc sống mà không ít người mong muốn. Và còn kì diệu hơn nữa khi cuộc sống ấy gắn liền với một dòng sông êm đềm, dịu dàng, mát lành – một dòng sông của sự tươi trẻ, của sức sống.
Quê tôi, nơi đã chứng kiến cả tuổi thơ của tôi, cũng có một dòng sông xanh mát. Liệu còn điều gì sung sướng hơn khi trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại có một dòng sông chảy qua, dòng sông đã từng cho tôi một tuổi thơ thật tuyệt vời.
Tôi yêu dòng sông quê hương tôi như yêu chính gia đình tôi, như chính tình yêu mà tôi dành cho nơi xóm làng quen thuộc. Cứ mỗi khi nhớ đến dòng sông ấy, kí ức về tuổi thơ lại hiện lên, rõ ràng, rành rọt như một chuyện mới xảy ra, dường như chính dòng nước mát lành của dòng sông đã gột bỏ những lớp bụi. Tôi nhớ, trong kỷ niệm của tôi, con sông đặc biệt ấy uốn mình quanh làng xóm, rồi chập vào một nhánh sông khác, đổ ra biển. Chẳng thể nào quên được cái cảm giác ấy, một sự choáng ngợp, một sự ngạc nhiên đã ập đến trong tôi vào lần đầu tiên nhìn thấy nó. Con sông quê tôi chỉ rộng chừng hai chục thước nhưng chiều dài của nó chẳng thể nào bao quát hết được, vẫn tiếp tục chảy ở phía đường chân trời. Chẳng hiểu tại sao dường như con sông đã in trong kí ức tôi một thông điệp kì lạ – bất cứ khi nào tôi nhớ tới dòng sông, lại nhớ tới quê hương, xóm làng. Tôi còn nhớ những lần tập bơi bên bờ sông, còn nhớ lần đầu tiên được vùng vẫy trong làn nước đỏ au đó, một cảm giác mát lành, sung sướng dịu ngọt đã ập đến với tôi một cách ngẫu nhiên, khiến tôi cảm thấy như được đến với một nơi tràn ngập những sự vui vẻ. Rồi tôi nhớ tới những lần chèo thuyền trên sông, nhớ tới những lần đi chăng lưới đánh cá trên sông cùng bố. Con sông quê tôi thật lạ kì, nước sông đỏ au vì phù sa nhưng cũng một phần đỏ vì màu hồng của cá diếc, cá chép. Những bầy cá đông nhung nhúc tụ tập dưới làn nước mát lành. Mỗi khi nắng đổ lên sông, mặt nước lại ánh lên như được dát bạc. Rồi những suy nghĩ thơ dại cũng qua đi, tôi lại tiếp tục sống bên dòng sông tôi yêu quý. Những kỷ niệm vê dòng sông luôn khiến tôi bồi hồi, xúc động. Đó là những lần mò trai cùng lũ bạn, những lần mà cát vàng như bám đầy chân tay, hay những lần tôi tức giận, làn nước mát mẻ ấy lại vỗ vê tôi, xoa dịu những giận hờn trong tôi, cho tôi được sống trong sự dịu dàng, ngọt ngào của tuổi thơ, sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cái vị mặn mặn, ngòn ngọt của nước sông quê tôi, chẳng thể quên được bầy cá chép, cá diếc đông đúc ấy. Tôi sẽ chẳng thể nào có một tuổi thơ trong sáng, ngọt ngào, dịu dàng nếu không có dòng sông yêu quý ấy.
Làm sao mà tôi không yêu, không quý một dòng sông như thế, một dòng sông đã cho tôi tuổi thơ đầy ngọt ngào, một kí ức chẳng thể nào quên.
“ Quê hương là con đò nhỏ êm đềm khua nước ven sông “ . Đã từ lâu, hình ảnh dòng sông quê hương đã đi vào thi ca nhạc họa với hình ảnh bình dị, thân thương và trong mắt những người con của quê hương, con sông quê có lẽ lại đặc biệt hơn thế. Đó là một phần của quê hương, một phần của tuổi thơ mà như những ca từ trong bài “ Quê hương “ của nhà thơ Đỗ Trung Quân “ Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người “.
Tuổi thơ tôi cũng có một dòng sông cho riêng mình mà mỗi khi nhắc tới, lòng tôi lại nôn nao bồn chồn đến lạ mà nghĩ tới quê hương, dòng ký ức ùa về như mới ngày nào, một dòng sông đỏ nặng phù sa hay cũng chính là tình yêu thương của làng quê chan chứa,nuôi dưỡng những con người làng quê từ bao đời nay. Con sông dài bất tận, mềm mại uốn lượn như một dải lụa xanh bao quanh thôn xóm. Dòng nước trong lành như một chiếc gương khổng lồ soi bóng mây trời . Hai bên sông là những cây liễu xanh như những cô gái làm duyên, thả tóc soi gương cùng với lũy tre làng đan vào nhau như một hàng rào chắn . Đó cũng là nơi mà buổi trưa cùng lũ trẻ trong làng trốn bố mẹ chui qua lũy tre này đánh trận giả hay chỉ đơn giản là bứt những chiếc lá tre thả xuống dòng sông làm thuyền, làm thành những chú bọ ngựa màu xanh , ôi nhớ làm sao những buổi đào giun, đi câu cá,tâm hồn tôi như được tắm táp ngụp lặn dưới dòng sông của tuổi thơ, của ký ức. Hay những đêm hè, được ngồi trõng ven sông, được nghe bà kể những câu chuyện cổ, những đêm trăng cả nhà ngồi bên dòng sông hóng mát nói chuyện vui vẻ, quây quần bên nhau to nhỏ về một ngày vất vả. Lớn hơn một chút nữa, dòng sông quê trong tôi như người mẹ thứ hai, dòng sông ngày ngày như người mẹ còng lưng trở những phù sa trĩu năng bồi đắp cho cánh đồng lúa trổ bông, để có những mùa vàng bội thu, để thành những hạt gạo, bát cơm nuôi lớn chúng tôi hàng ngày. Rồi chính dòng sông cũng cung cấp nước sinh hoạt hàng ngày cho người dân quê hương tôi , mang lại cho dân làng cuộc sống ấm no trù phú nhờ nguồn thủy sản cá tôm phong phú. Đó là những mẻ lưới đầy ắp nào là những cá diêu hồng, cá diếc, cá rô của bố và cậu tôi cùng với tiếng cười vui vẻ, sảng khoái của dân chài lưới. Dường như, ta lắng tai nghe kỹ, con sông cũng đang hòa vào niềm vui cùng dân làng, nó cũng biết giận hờn, vui buồn như con người. Cảm ơn con sông, cảm ơn những kỷ niệm đã cho tôi những niềm vui, những bài học quý giá và cả những người bạn thuở ấu thơ.
Yêu biết mấy dòng sông quê hương, dòng sông chứa bao kỷ niệm khát khao bé bỏng, bồi đắp cho tôi bao tình cảm giản dị, thân thương, dạy cho tôi biết yêu quê hương, đất nước, về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Mai sau, dù có bay xa bay cao ra những khoảng trời mới, dù có bơi ra biển cả đại dương nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được con sông quê tuổi thơ này.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247