Tôi sắp chết rồi!
Sinh mạng tôi bây giờ gắn liền với chiếc lá thường xuân nhỏ bé ngoài kia. Than ôi, căn bệnh viêm phổi nan y cùng tình cảnh túng quẫn của tôi hiện giờ có khác gì những chiếc lá thường xuân yếu đuối, bám vào bờ tường với cái cuống mỏng manh trước cơn gió táp? Tự tôi cũng biết mình chẳng còn chút hi vọng nào.
Xiu đến rồi, lại có cả cụ Bơ-men. Ôi hai con người mà tôi hằng yêu quý! Tôi nào muốn phải rời xa họ, nhưng mệnh tôi đã tận. Tôi ngồi lắng nghe lời khuyên của hai người họ một cách vô hồn, vì dù ngôn ngữ có thuyết phục đến đâu, thì vẻ lo lắng đan xen chút tuyệt vọng nơi đáy mắt họ đã nói lên tất cả.
Tôi yêu cầu chị Xiu mở cửa sổ ra. Đúng như dự đoán, những dây thường xuân mơn mởn ngày nào giờ đây chỉ còn lại vài chiếc lá trơ trụi, tưởng như chỉ một cơn gió nữa thôi, tất cả đều sẽ rơi xuống. Trong ánh mắt ngán ngẩm đầy chua xót của hai con người đáng mến, tôi lạnh lùng tuyên bố: “Chỉ đêm nay nữa thôi. Sáng mai chắc hẳn chiếc lá cuối cùng đã lìa cành và cùng lúc đó, em cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi lìa đời."
Chị Xiu và cụ Bơ-men dắt nhau sang bên phòng khách để tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và ngừng nghĩ quẩn. Tôi không biết hai người họ đang làm gì. Có thể là tự an ủi nhau, có thể là nghĩ cách giúp tôi khỏi bệnh, cũng có thể làm mẫu, vẽ tranh như lúc bình thường, nhưng dù làm gì cũng vô ích, sẽ không bao giờ có chuyện chiếc lá cuối cùng còn đủ khả năng bám trụ qua đêm mưa bão như thế này. Ngủ đi Giôn-xi, hãy ngủ yên giấc vì ngày mai mày sẽ lìa đời.
Ấy thế mà chuyện không tưởng đã thực sự xảy ra! Sáng hôm nay, tôi yêu cầu Xiu mở cửa sổ. Vẻ mặt chị ấy từ đau buồn bỗng chuyển sang ngạc nhiên tột độ, khiến tôi tò mò nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng tôi cũng thấy được điều gì khiến chi Xiu và giờ là cả tôi ngạc nhiên đến thế. Chiếc lá thường xuân vẫn ở nguyên trên cành!
Thật bất ngờ! Thật kì diệu! Tại sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra? Suốt buổi chiều hôm đó, tôi ngồi ngắm chiếc lá cuối cùng. Nó đã ngã vàng và trông rất tàn tạ. Ấy thế nhưng dù bao nhiêu cơn gió thổi qua, chiếc lá mỏng manh và xơ xác ấy vẫn kiên cường chống chọi, không hề lung lay suy chuyển. Tôi bỗng nghe thấy trong tâm trí mình một giọng nói mơ hồ. Này Giôn-xi, hỡi Giôn-xi! Sao mày lại có thể ngu ngốc đến thế? Nhìn xem, nhìn chiếc lá cuối cùng kia xem! Một chiếc lá thường xuân nhỏ nhoi tàn tạ lại có thể chống chọi lại với mưa giông gió táp. Vậy mà mày-một cô gái trẻ- lại đầu hàng trước một cơn bão nhỏ của cuộc đời? Chỉ cần tĩnh dưỡng là mày sẽ khỏe lại và có thể hoàn thành giấc mơ của mày mà! Thức tỉnh đi! Bao nhiêu người yêu thương mày!
Vào giây phút đó, tôi nhận ra bản thân yếu đuối đến đáng trách như thế nào. Phải rồi, tội gì lại nằm chờ chết trong khi người thân của tôi và thậm chí cả bác sĩ đều nói tôi còn hi vọng? Tôi ngồi dậy và thổ lộ những ước muốn với Xiu, bảo mình đã vui vẻ trở lại. Chị ấy vui mừng đến bật khóc.
Ngày hôm sau, Xiu kể cho tôi nghe sự thật đằng sau chiếc lá cuối cùng. Cụ Bơ-men đã hi sinh cả tính mạng của mình để vẽ chiếc lá đó vào đêm giông bão! Tôi cảm động đến mức không thể nói nên lời, lòng thầm coi cụ Bơ-men là người cha thứ hai của mình. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời rộng mở này để nối tiếp giấc mơ của cụ- Vẽ một kiệt tác.
Tôi sống lại rồi.
“Chị Xiu ơi! Mình đi thăm mộ cụ Bơ-men đi!” – tiếng của Giôn- xi từ trong nhà vọngra… “Được rồi đợi chị chút”, Xiu đáp. Thế rồi hai người họa sĩ trẻ cứ thế đi về phía cuối conđường, nơi có ngôi mộ của cụ Bơ-men, người cha đã sinh ra tôi, một chiếc lá thường xuân, àkhông, phải là một kiệt tác nghệ thuật chứ! Tôi không bao giờ quên ngày này một năm trước, ngày mà tôi được sinh ra và cũng làngày mà cụ Bơ- men, người sinh ra tôi là ra đi khỏi thế giới này. Lúc đó là vào mùa đông giárét, tuyết rơi phủ trắng ngoài đường phố, từng cơn gió cứ gào thét ngoài cửa sổ thật dữ dội.Chị Giôn- xi bị bệnh sưng phổi vì bị dầm mưa trên đường về nhà. Bệnh tật và nghèo túng đãkhiến chị tuyệt vọng và gục ngã trên con đi tìm niềm tin cho sự sống. Chị nằm bất động trêngiường, đếm từng chiếc lá còn lại trên cây thường xuân bám vào bức tường gạch đối diện vớicửa sổ, chờ khi nào chiếc lá cuối cùng rụng nốt thì chị cũng buông xuôi, lìa đời… Đó thật làmột suy nghĩ gàn dở và ngu ngốc, chị Xiu không làm cách nào để cho chị Giôn- xi từ bỏ cáisuy nghĩ ngu ngốc ấy được. Vẻ chán nản làm bệnh tình của chị ngày một trầm trọng. Chị Xiuvô cùng lo lắng và bộc lộ nỗi niềm với cụ Bơ -men – chính là người đã sinh ra tôi, một ngườihoạ sĩ nghèo luôn ấp ủ ước mơ vẽ một kiệt tác nhưng chưa bao giờ thực hiện được, đành sốngqua ngày bằng cách ngồi làm mẫu cho các hoạ sĩ để kiếm tiền. Biết được suy nghĩ của Giôn -xi, cụ luôn suy nghĩ phải làm thế nào để chiếc lá cuối cùng không rơi xuống, để Giôn- xi sẽ cóniềm tin và nghị lực để sống tiếp…Một buổi sáng, chị Giôn- xi lại thều thào ra lệnh cho chị Xiu kéo chiếc màn cửa sổ đểchị nhìn ra ngoài. Sau trận mưa vùi dập và những cơn gió phũ phàng đêm trước, một chiếc láthường xuân vẫn bướng bỉnh bám trụ lại trên tường. Đó là chiếc lá cuối cùng của cây. Cả ngàyhôm ấy, chị Giôn-xi chờ cho chiếc lá rụng xuống và cô sẽ chết. Cụ Bơ- men đứng ngoài cửa phòng chị Giôn- xi nhìn vào đã thấy tất cả sự tuyệt vọngcủa chị. Cụ đã quyết định phải làm cho chiếc lá ấy không rơi. Cụ đi xuống lầu, đi về phòngcủa mình, lấy vài chiếc bút lông, một bảng màu pha màu xanh và vang trộng lẫn với nhau.Đêm hôm ấy, trong một đêm mưa gió dập vùi, khủng khiếp, dưới ánh sáng mập mờ của ngọnđèn bão, cụ bắc thang và bắt đầu vẽ lên tường một chiếc lá thường xuân đã úa vàng. Đó chínhlà tôi. Cụ đã dùng hết tình cảm, sự yêu thương của mình để vẽ tôi, cụ cố gắng để vẽ tôi saocho thật sống động, thật giống với một chiếc lá để đem lại niềm tin và nghị lực sống cho chịGiôn – xi. Tôi thật rất khâm phục hành động cao cả, hi sinh mình vì người khác của cụ, mộtcon người cao thượng và đáng kính.Sáng hôm sau, chị Giôn – xi lại ra lệnh cho chị Xiu kéo mành lên. Chiếc lá thườngxuân – kiệt tác của cụ Bơ- men vẫn còn đó. Cụ đã vẽ nó vào đêm qua, cái đêm mà chiếc lácuối cùng đã rụng xuống. Chị Giôn- xi nhìn thấy chiếc lá vẫn trụ lại trên tường sau một đêm mưa gió dữ dội nên đã lấy lại nghị lực sống và nói với chị Xiu rằng: “Em thật là một con bé hư, chị Xiu thân yêu ơi. Có một cái gì đấy đã lafm cho chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó để cho em thấy mình đã tệ như thế nào. Muốn chết là một tội. Giờ thì chị có thể cho em xin ít cháo và chút sữa pha ít rượu vang đỏ và – khoan – đưa em chiếc gương tay trước đã, rồi xếp mấy chiếc gối lại quanh em, để em ngồi dậy xem chị nấu nướng.” Một tiếng đồng hồ sau, chị lại: “Chị Xiu thân yêu ơi, một ngày nào đó em hi vọng sẽ được vẽ vịnh Na-plơ xinh đẹp.”Buổi chiều hôm ấy, bác sĩ đến khám cho chị Giôn – xi và khi ông ra về, ông cầm lấy bàn tay mảnh dẻ run rẩy của chị Xiu và nói với chị rằng: “Được năm phần mười rồi. Chăm sóc chu đáo thì chị sẽ thắng. VÀ bây giờ tôi phải xuống dưới nhà thăm một bệnh nhân khác, tên là Bơ-men, hình như là một một nghệ sĩ thì phải . Cũng lại chứng sưng phổi. Ông cụ là 1 người già yếu, bệnh tình nguy kịch. Chẳng còn hi vọng gì, nhưng hôm nay cụ sẽ vào nằm viện để được chăm sóc chu đáo hơn.” Nghe vậy, chị Xiu bèn xuống lầu để thăm cụ Bơ-men. Bước vào phòng của cụ, chị thấy vô cùng ngạc nhiên. Giày và quần áo của cụ ướt sũng và lạnh buốt. Chẳng ai hình dung ra nổi cụ đã ở đâu trong một đêm khủng khiếp như thế. Chị nhìn vào góc tường, một chiếc đèn bão vẫn còn thắp sáng và một chiếc thang đã bị lôi ra khỏi chỗ để của nó, và vài chiếc bút lông rơi vung vãi, và một bảng màu có màu xanh và màu vàng trộn lẫn với nhau. Khi chị bước đến bên giường bệnh của cụ Bơ-men để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra, cụ đã dùng những hơi sức cuối cùng của mình để kể cho chị nghe về kiệt tác “chiếc lá cuối cùng”. Nói xong, bác sĩ đến và đưa cụ vào bệnh viện.Chiều hôm ấy, chị Xiu đến bên giường của chị Giôn-xi và kể cho chị ấy nghe tất cả mọi chuyện. Chị nói: “Cụ Bơ-men đã chết vì sưng phổi hôm nay ở bệnh viện rồi. Cụ chỉ ốm có hai ngày… Em thân yêu ơi, em hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc lá thường xuân cuối cùng trên tường. Em có lấy làm lạ tại sao chẳng bao giờ nó rung rinh hoặc lay động khi gió thổi không? Ồ, em thân yêu, đó chính là kiệt tác của cụ Bơ-men, - cụ vẽ nó ở đấy vào cái đêm mà chiếc lá cuối cùng đã rụng”…Giờ đây, chị Giôn-xi, một con người luôn tin vào cuộc sống đang đứng trước phần mộ của cụ Bơ-men. Chị luôn biết ơn vì lòng hi sinh cao cả của cụ, cụ đã hi sinh tính mạng của mình để cho chị được sống. Chị đã thầm hứa với mình rằng: phải sống cho thật tốt và phải sống cho cả phần của cụ Bơ-men nữa. Trong nhịp sống tất bật, hối hả quay cuồng , nếu không có một khoảng lặng, một phút dừng lại ngắm nhìn cuộc đời, hẳn con người sẽ không bao giờ tìm được chút bình yên, thanh thản cho tâm hồn mình. Những lo toan thường nhật, cuộc mưu sinh bận rộn với bao toan tính,đắn đo đã cuốn con người vào vòng quay bất tận. Nhưng không, ở ngay trong một khu phố nhỏ tồi tàn như nơi đây, hơi ấm tình người vẫn lặng lẽ toả sáng, vẫn cất lên bản nhạc dịu dàng giữa một xã hội phồn vinh, rộng lớn.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247