Mẹ là tia nắng
Cho con hi vọng
Mẹ là bình minh
Sưởi ấm lòng con
Mẹ làm tất cả
Chỉ mong cho con
Có một tương lai
Tươi sáng ngời ngời.
Nếu như thiên thu đổi được tiếng mẹ cười, đổi được cho mẹ một tình yêu, một tuổi thanh xuân nồng cháy, con sẽ không tiếc bất kì giá nào, vì người phụ nữ đã hy sinh, đánh đổi cả cuộc đời của mình cho đứa con bé bỏng này, một cách thật tráng lệ và hùng vĩ như một bản hòa tấu giữa bầu trời. Mẹ của tôi!
Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ hiền lành hay tốt bụng. Nếu nói quá thì có lẽ nói rằng, bà là một người phụ nữ ích kỉ, thô lỗ, không bao giờ ra tay tương trợ người khác. Ai cũng nói vậy, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của một đứa con nít ngày ấy, tôi cũng tin vậy. Để rồi khi vô tình bắt gặp những cảnh mẹ ngồi đếm tiền, lo lắng không biết tôi có đủ tiền ăn học hay không, để rồi khi đấy, mẹ lại tuôn lệ vì đã không thể cho tôi được như những đứa trẻ khác. Mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ, đặc biệt sau khi ba tôi qua đời, bà lại càng che giấu đi những hạt nước mắt của mình, kiên cường đối chọi lại thế giới tàn nhẫn, quyết tâm bảo vệ, che chở cho tôi tháng ngày. Bà chưa bao giờ lên tiếng than trách, bà sẵn sàng mặc những chiếc áo sơ mi vốn đã ngả màu, sẵn sàng thức khuya dậy sớm. Đôi lúc, bà còn nhịn ăn với mong muốn tôi có đủ tiền đi học, đủ tiền để nên người.
Khi tôi lớn lên mẹ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho tôi rất nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình. Mẹ dạy tôi đọc thật rõ ràng mạch lạc, viết sao cho thật ngay ngắn thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở ngăn nắp, quần áo gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho lễ phép, đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp nấu ăn, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy con nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.
Mẹ tôi là một người phụ nữ không hẳn lả đẹp, trong mắt người khác bà lúc nào cũng kiên cường, luôn luôn vui cười. Nhưng tôi biết đằng sau lớp vỏ bọc ấy là một tâm hồn yếu đuối, mỏng manh, nó mệt mỏi vì những song gió trong xã hội, nó kiên cường để chống lại những định kiến vô lý, nó phải trở nên một con người mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì đàn con thơ ngây, vì những điều hay dạy bảo mà đưa cho con. Những nếp nhăn từ bao giờ đã in hằn trên vầng trán của bà, nó in sâu ở đấy
như một dấu vết, sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi. Đối vói bà nó như một kỉ niệm, một chiến tích về thời gian. Mẹ tôi tuy rằng không đẹp, nhưng bà có một đôi mắt đẹp, nhìn sâu trong đó, ta có thể nhìn được nhiều điều, từ những khó khăn của quá khứ, những bất lực, những sự hoài bão vốn còn dang dở của bà. Mẹ tôi có một thân hình cân đối và nhỏ nhắn nhưng trong mắt tôi thân hình nhỏ nhắn ấy là trụ cột tinh thần vững chắc cho tôi, là thứ mà đã chống đỡ, bảo vệ cho tôi khỏi những điều nguy hiểm.
Bà là một người sống tự do tự tại, bà không quan tâm đến cách người khác nói thế nào, bà không quan tâm cách người khác sẽ suy nghĩ ra sao, bà sống hết mình vì cuộc đời, và bà sẽ mãi vậy. Bà không bao dung, hay thấu hiểu như những bà mẹ khác, bà còn có chút ích kỉ, còn có chút ki bo. Nhưng tôi biết, mẹ tôi làm vậy vì bà sợ, bà sợ lắm. Bà sợ rằng bà không đủ tiền cho tôi đi học, bà sợ rằng bản thân bà sẽ không
thể cho tôi có những gì mà tôi cần thiết, nên bà dành dụm, nên bà ích kỉ một chút vì để có thể cho
tôi mọi thứ, để tôi không cảm thấy tự ti vì bản thân.
Thời gian tựa như thấm thoắt đã trôi qua rất nhanh, tôi vẫn nhớ như in những tháng ngày được sống trong lòng mẹ. Những tuổi thơ của tôi được trải qua với lời ru, với câu chuyện cổ tích, với những nhân vật sống dậy như thật. Nó chỉ là kỉ niệm, nhưng đối với tôi, cái kỉ niệm này là một cột mốc, là thứ mà tôi có thể dựa vào sau những tháng ngày gian nan.
Cảm ơn mẹ nhiều lắm, cảm ơn mẹ vì đã cho con một cơ hội được nhìn ngắm thế gian, cảm ơn mẹ vì đã là người mẹ tuyệt vời, đã là người vì con mà không quản ngại khó khắn, nếu được con vẫn sẽ mong là con của mẹ. Cảm ơn mẹ nhiều lắm vì đã là người luôn ủng hộ con nhiều nhất
" Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời."
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi thưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quân tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi rất đẹp. Mẹ nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh... vầng trán cao, những nếp nhăn của cáp tuổi 48, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng anh tôi bảo mẹ đẹp hơn nhữn gnguoiwf phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ ấu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào,... qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong măt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với ttooi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần... Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đãm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận?...
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước măt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi người. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngaofi, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thiệt hầm của mẹ quá luôn. Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đãm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước hco bố con. Rồi tối về mẹ lại nấu bao nhiê umosn ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Anh em tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: "Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con".
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247