Trang chủ Ngữ văn Lớp 10 Sưu Tâm Giúp Em Truyện Dân Gian Phú Yên với...

Sưu Tâm Giúp Em Truyện Dân Gian Phú Yên với ạ. Em cảm ơn. câu hỏi 2566498 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Sưu Tâm Giúp Em Truyện Dân Gian Phú Yên với ạ. Em cảm ơn.

Lời giải 1 :

Các câu chuyện sưu tầm được:

- Chiếc áo tàn hình

-Mả Cao Biền ở Phú Yên

- Ai Mua Chu Cha không?

- Chợ Ma Liên

- Cái ấm đất

- Thịt le le ăn ngứa

- Ăn no không lo việc nước

Bắt sống con ma da

-Con rít có ngọc

-Lấy trộm vàng

-Nguồn gốc con đỉa và con vắt

- con thử cha

-Làm gà xa bạn

-Cứu vật trả ơn

XIN HAY NHẤT

Thảo luận

-- Còn cái khác ngoài mấy cái đó ko ạ
-- à để mình tìm thêm
-- Truyện đó ở Phú Yên đúng ko bạn
-- Đúng rồi
-- truyện này ở Phú Yên mình sưu tầm được
-- Thank you ạ
-- không có gì

Lời giải 2 :

Cái Áo Tàng Hình

Ngày xưa, có hai vợ chồng nhà kia. Anh chồng vô cùng lười biếng, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. chẳng muốn làm lụng gì hết. Do vậy, hắn mập tròn ú ụ, cổ có ba ngấn, mặt có hai cằm, má sệ, bụng ỏng, ngón chân ngón tay như những quả chuối.

Một hôm, cố vợ bảo:

– Hôm nay hết củi đun rồi. Hãy đi lấy củi cho tôi đi?

Anh chồng chẳng nói chẳng rằng, ăn no rồi uể oải vác rìu đi. Người ta lấy củi trên núi trên rừng, còn anh ta lười biếng chỉ đi ba bước ra ngay đầu làng nhè cây duối cổ thụ mà chặt. Mới chặt được vài búa thì ông thần trên cây xuống hỏi:

– Đứa nào phá nhà tao đấy hở?

Anh ta đủng đỉnh đáp!

– Tôi hạ cây này về làm củi đấy? Ông có nhà trên đó thì phải dọn đi nơi khác mà ở.

Thần cây duối năn nỉ:

– Anh làm ơn đừng chặt, để yên cho tôi cư trú. Tôi sẽ cho anh cái áo tàng hình này?

Nói xong, ông cởi áo đưa cho anh. Anh ta được cái áo quá tốt, bèn hí hửng vác rìu về nhà, chẳng thiết đi lấy củi nữa.

Sáng hôm sau, nghe tin hàng xóm có đám giỗ, anh ta liền mặc thử áo tàng hình rồi lẻn đến đó xem sao. Quả nhiên, anh ta đi đứng sờ sờ mà không ai thấy được. Đợi cho gia chủ bày biện lên ghế thờ các thứ thịt thà xào nấu, thắp đèn nhang, khói hương nghi ngút, ông khách “không mời mà đến” bắt đầu ngốn ngấu no nê các món ăn nóng hổi ngon lành. Trong khi ấy, nhà chủ xì xụp vái lạy. Ngước lên bàn thờ thấy các món ăn trong bát đưa cứ vơi dần vơi dần đi ông ta cảm động vái rằng:

– Lạy ông bà linh thiêng ông bà thương yêu con cháu thật sự nên về hưởng hết hương hoa cúng lễ... “ăn quen bén mùi”. Thế là từ đó về sau hễ có đám cúng giỗ nào là hắn mặc áo đi “xực” mà không ai thấy được.

Thiên hạ đồn ầm lên rằng dạo này người chết linh thiêng đến nỗi hễ có giỗ quải là về hưởng hết mọi thức ăn cúng tế. Còn chị vợ anh ta thấy chồng mình từ ngày được cái áo cứ đi ăn uống bê tha, không chịu làm lụng nuôi con, nên đâm ra bực mình. Lừa dịp đức ông chồng nhậu nhẹt về cởi áo bỏ đấy đi chơi, chị ta châm lửa đốt ngay cái áo.

Sáng hôm sau, rong chơi trở về tìm không thấy áo, hỏi ra anh mới biết vợ đã đốt mất rồi. Anh tiếc ngẩn ngơ, chẳng biết làm cách nào, lại vác rìu ra đốn cây duối ấy. Nghe tiếng ríu bửa độp độp, ông thần trên cây lại xuống hỏi:

– Ta đã cho anh cái áo, tại sao còn tới phá nhà ta nữa!

– Khốn, nhưng vợ tui nó đốt mất rồi!

– Thế còn tro đấy không?

– Có lẽ còn!

– Anh về lấy tro áo nhào với nước cho nhuyễn rồi xoa vào kín khắp mình mẩy thì vẫn tàng hình được đấy!

Vừa nghe thế, anh ta mừng rỡ vội vác rìu chạy về,  không kịp cảm ơn ông thần nữa. Theo lời thần dặn, anh cởi hết quần áo, xoa tro khắp mình rồi lại đi ăn vụng đám giỗ như trước.

Lần này đến nơi, thấy gia chủ mời rất đông khách khứa đang ngồi uống nước, nói chuyện ở nhà ngoài, anh ta lẻn vào nhà trong. Mâm cỗ cúng, các thứ còn đang xào nấu dưới bếp, chưa bày lên bàn thờ, anh ta phải đứng núp vào xó tối chờ đợi. Chính lầm lẫn này đã làm cho anh thiệt hại quá nặng. ông chủ nhà tình cờ hắt chén nước trà cặn vào xó cửa, đúng ngay cái lưng anh ta, làm trôi mất một mảng da lớn, để lộ cái lưng và hai tảng mông núng nính những thịt là thịt.

Trong xó tối bỗng dưng hiện ra cái lưng và mông người, ông chủ nhà khiếp đảm, la hoảng lên:

– Ối! nhà có một ma quỷ hiện hình giữa ban ngày.

Mọi người nhốn nháo xô bàn ghế đứng dậy. Kẻ vác cây gậy to, người cầm cái roi mây, cứ nhè lưng và mông đít của anh ta mà nện túi bụi. Anh ta đau điếng, nhảy dựng lên, chạy lung tung, lại càng bị ăn đòn tới tấp. Mãi một hồi lâu mới tháo ra được đằng cổng, chạy thục mạng về nhà, anh ta nằm vật ra giương, máu me bê bết.

Sau trận đòn ấy, anh ta đau bệnh liệt giường, chết hụt. Từ đó về sau anh mới chịu làm lụng nuôi con, không  dám đi ăn bậy một mình nữa.

Mả Cao Biền ở Phú Yên

Phú Yên có cậu ca dao:

Ngó ra ngoài mả Cao Biền , Thấy đôi chim nhạn đang chuyền cành mai…

Có lẽ nước ta nhiều nơi có mả Cao Biền, nhưng đặc biệt Phú Yên cũng có một cái mả Cao Biền trên đỉnh đồi ở thôn Năm (xã An Hải, huyện Tuy An). Mả này đứng nhìn ra phía đông là biển .Đông, phía tây là đầm Ô Loan. Chẳng biết từ đời nào, câu chuyện huyền thoại ~ về mả Cao Biền vẫn còn lưu truyền mãi trong dân chúng Phú Yên cho đến ngày nay.

Một chút lịch sử: Theo Đại Nam quốc sử diễn ca:

Tương truyền rằng khi dẹp yên quân Nam Chiếu, Biền về triều phục chỉ. Được vua Đường ban thưởng nhiều

vàng bạc châu báu, nhưng ông ‘ta không nhận. ông chỉ xin vua ban cho một số cây bút lông ở trong kho. Vì ông biết trong kho có một cây bút thần. Khi được phong làm Tiết độ sứ, ông đã bí mật đem cây bút ấy sang Nam Việt. Đồn rằng, ông ta hiểu rất sâu đạo Lão và là một nhà phong thủy có danh. Trên đường sang nước ta, Cao Biền đã thu nhận một đệ tử người Tàu. Đến Nam Việt, ông ta dùng bút thần vẽ ra con diều giấy và cưỡi diều ấy bay đi khảo sát khắp hang cùng ngõ hẻm. Đến một vùng nọ, ông ta nhìn xuống thấy mót con rồng đất khổng lồ bên bờ biển. Đó là một dãy núi chạy dài của dải Hoành Sơn; hình dạng núi uốn cong như

con rồng nằm mà chỉ có con mắt phong thủy của ông ta mới nhìn ra được. Ông ta mừng lắm, định bụng lợi dụng long mạch phát đế vương” này để mưu lợi cho mình. ông ta sai đệ tử về lại Trung Quốc đào lấy hài cốt cha đẻ ông ta đem sang cho ông. Nhưng tên đệ tứ “láu cá” này biết tỏng tim đến của sư phụ nên hắn lén đào luôn hài cốt cha mình gói ghém đem sang để tìm cơ hội đánh trao. . .

Khi Cao Biển sai đệ tử lặn xuống chỗ vực sâu bên bờ biển nhét gói hài cốt vào “hàm rồng”, đệ tử lại để ngay

gói hài cốt cha mình vào đấy và vút luôn xuống biển nắm xương cha Cao Biền. Cao Biền không hay biết gì cả, cứ hy vọng âm mưu của mình sẽ thành công. Ông ta dặn đệ tử cứ ở đấy mỗi ngày thắp cho ông một cây nhang. Biền giấu không cho ai biết việc thắp nhang để làm gì. ông tin rằng đệ tử trung thành của mình sẽ làm đúng như mình dặn thì, đủ ba tháng mười ngày quân lính từ dưới nước trồi lên. Ông sẽ điều khiển đội quân ấy dựng nên nghiệp đế cho ông ta hùng cứ phương Nam này.

Sau ba tháng thắp được chín mươi nén hương thì vợ tên đệ tử sinh đôi, đẻ ra hai đứa con giống hình quái thai. Đệ tử phát hoảng, tưởng thầy Cao Biền biết rõ mưu gian của mình nên ngầm hại mình. Anh ta liền giết chết hai đứa con quái thai. Rồi sẵn còn nhang, anh thắp luôn hết cả mười cây nhang đó.

Không ngờ đám quân bị “dậy non” không đủ tuổi, đồng loạt trồi lên, run lẩy bẩy rồi lăn ra chết yểu hết. Do việc đó dân ta có câu ví “lẩy bẩy như (quân) Cao Biền dậy non”.

Cao Biền thất vọng. Mưu lớn không thành, ông ta buồn cưỡi diều giấy đi vơ vẩn khắp nơi. Biết không còn hy vọng gì ở cái đất phương Nam xa xôi này, ông ta định trấn yếm phá bỏ hết các huyệt tốt.

Đến một vùng kia thấy có long mạch “đại kiết”, là cái giếng nọ là “con mắt rồng”, ông ta liền phóng cây bút

thần cắm phập xuống lòng giếng. Con rồng bị mù mắt đau đớn quẫy mạnh, làm cho cả làng đó cháy thiêu, dân chết khá nhiều. Nhân dân quanh vùng liền phẫn nộ, họ xúm nhau đón bắn rách con diều giấy, ném ông ta rớt bịch xuống đất.

Ông ta lội bộ về nước. Nhưng vì tuổi đã già, sức đã yếu ông ta không muốn về nữa, mà chỉ muốn chôn thân tại đất Việt Trên đường đi, ông gặp một “con rồng” ở một làng nhỏ.vùng duyên hải (thuộc tỉnh Phú Yên ngày nay). Ông quyết định ở đó luôn. ông ta cũng có ra tay giúp dân làng một vài vệc nhỏ như: xem đất cất nhà, nơi để mả…

Trước khi chết, ông dặn dân làng chôn cho ông ngay cái chỗ đất ông đánh dấu sẵn. Do đấy có mả Cao Biền tại thôn, Năm, xã An Hải ngày nay. Theo dân địa phương bàn tán là mả ông ta nằm trên “huyệt địa” ổn định, ít bị biến đổi theo thời gian. Có lẽ ông nghĩ: “Có nhiều huyệt tốt khác nhau; cái huyệt này tuy không phát vương phát tướng, ít ra cũng được yên thân nhiều đời, không bị ai bới móc”. Mả của ông không biết đã có từ bao giờ. Nó nằm trên đỉnh núi, đầu hướng về phía bắc, chân phía nam, đứng trên ấy nhìn xuống phía đông có biển cả. Phải chăng đó là thế “sơn thanh thủy tú? Ca dao Phú Yên:

Cao Biền chết tại đầm Môn

Trên sơn dưới thủy trời chôn Cao Biền!

Ngày nay, du khách đứng trên đèo Quán Cau nhìn về phía đông thấy bao quát toàn cảnh đầm Ô Loan (di tích cấp quốc gia của Phú Yên), ở đỉnh núi xa có mả Cao Biền. Ca dao:

Nhìn ra thấy mả Cao Biền

Nhìn vào thấp thoáng Ma liên – Chóp Chài…

– Một chuyện có thật ở địa phương đây là: Năm 1961, trong thời kỳ dân ta sôi sục chống. Mỹ – Diệm, đường

sá đi lại khó khăn, thế mà có một đoàn xe ba chiếc từ xa kéo đến chở theo quan tài của ông Sung về xin chôn gần mả Cao Biền. Hỏi ra mới biết hồi sinh thời ông già Sung này rất ngưỡng mộ Cao Biền. Ông cho rằng hễ Cao Biền chọn nơi an táng cho mình chỗ nào, đương nhiên chỗ đó có long mạch tốt nhất. Vì vậy khi sắp chết, ông trăn trối dặn con cháu phải đem chôn cho ông gần mả Cao Biền ở Phú Yên.

Theo lời dặn của ông, con cháu chẳng quản đường sá xa xôi, đưa quan tài ông vượt hơn 150km quốc lộ I từ Cửa Bé – Bình Tân (Nha Trang – Khánh Hòa) ra đến mả Cao Biền (xã An Hải – Tuy An). Dân ở đây đến nay vẫn còn nhắc mãi chuyện đó).

(Theo lời kể của: Nguyễn Múi Quàng và Trần Thị Thu Thúy, xã An Hòa – huyện Tuy An, Phú Yên)

(l) Hiện nay mả Cao Biền ờ trên đinh núi. Còn ở dưới triền núi phía đông có mộ và bia ông Sung như sau: . .

Mộ phần  Ông Nguyễn Văn Sung . ‘

Sinh ngày 7 tháng 4 năm

Đinh Hợi – 1887 tại làng  Bình Tân, tinh Khánh Hòa.

Tạ Thế mùng 8 tháng 5/

năm Tân Sửu 1961 tại  Nha Trang.

Hưởng thọ  75 tuổi.

Nguyễn Tiên Tri Phụng lập
 chúc bn hc tốt
xin CTLHN

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 10

Lớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247