Sau khi tôi mở mắt tỉnh lại tôi nhìn xung quanh ở đây như màn đêm toàn là bóng tối với những tiếng la hét man rợn.Tôi cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi.Tôi đang cố nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó.Lúc đó tôi đang ngâm mình trong chậu nước, nước càng ngày càng sôi đến mức da tôi đỏ ửng đau rát tôi cảm thấy rất đau nhưng nghĩ đến mình xinh đẹp hơn và tôi đã cố chịu đựng những cơn đau ấy. Nhưng chỉ một lúc sau,da tôi bắt đầu chảy máu tôi cố thoát ra nhưng ko đc càng ngày càng đau giống như những con dao đang lốc thịt tôi vậy.Khi đó tôi cố kêu Tấm cứu tôi nhưng tôi chỉ nhận đc ánh mắt lạnh lùng của Tấm và Tấm quay lưng bỏ đi.Tôi kêu cứu trong tuyệt vọng khoảng lúc sau tôi dần mất đi ý thức.Khi tỉnh lại tôi đã ở nơi này tôi bắt đầu đi xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ khi đi đc một đoạn tôi bắt gặp những người mặc áo trắng đều đi về một hướng mặt ai cũng xanh xao trắng bệt.Nhưng tôi ko để ý điều đó tôi liền chạy đến hỏi:"Ở đây là đâu vậy"nhưng họ ko nói j ht chỉ tay về phía trc tôi đi theo phía chỉ tay đó và tôi gặp đc hai người.Một người mặc đồ trắng người còn lại thì mặc đồ đen mặt của họ trắng xóa còn lè lưỡi ra nữa trong hơi rợn người họ cầm dây xích đang cồng tay cồng cổ những người đằng sau.Tôi liền chạy lại và hỏi:"Nơi này là nơi nào vậy" họ nhìn tôi và cũng chỉ tay về phía trc tôi chạy thật nhanh về phía trc để thoát ra nơi âm u đáng sợ này. Chạy một lúc lâu sau tôi nhìn thấy một cái cổng tôi liền chạy đến và thấy trên cổng có ba chữ "Quỹ Môn Quan" và có hai người gác cổng thân hình họ thì là người nhưng khuôn mặt họ nhìn giống đầu trâu mặt ngựa.Tôi liền đi đến thì họ giữ tôi lại và hỏi tên của tôi.Tôi liên đáp: "Tôi tên Cám" họ liền cho tôi đi qua khi đi vào trong căng âm u tối tăm hơn tiếng la hét càng rõ ràng tôi bắt đầu sợ hãi và chạy thật nhanh tôi ko muốn ở đây một chút nào nữa.Nhưng tôi chạy đến một nơi giống như các quan dùng để thẩm vấn phạm nhân.Tôi nhìn thấy một người khuôn mặt trang nghiêm đang ngồi trên ghế để thẩm phán phạm nhân tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang quỳ dưới đó khi nhìn kĩ lại thì tôi nhận ra đó là mẹ.Mẹ liền quay qua nhìn tôi và bắt đầu khóc tôi ko hỉu chuyện j đg xảy ra và một người kêu tôi quỳ xuống với khuôn mặt giận dữ rất đáng sợ. Tôi cũng liền quỳ xuống nhìn xung quanh và mẹ đột nhiên hỏi tôi sao con ở đây và tôi bắt đầu kể lại mẹ nhìn tôi và khóc.Nói với tôi rằng:"Con đã chết rồi" tôi bàng hoàng ko tin những j tôi đã nghe rồi tôi bắt đầu khóc.Thấy vậy mẹ tôi liền ôm lấy tôi vào lòng khóc nức nở. Giờ tôi mới bt đây là Địa Phủ còn người ngồi trên ghế kia là Diêm Vương.Sau đó một tiếng"rầm" vag lên Diêm Vương Bảo:"Im lặng" tôi bắt đầu bình tĩnh lại tôi và mẹ ko khóc nữa mẹ nắm chặt tay tôi mẹ tôi bảo:"đừng sợ, có mẹ đây" Diêm Vương với khuôn mặt trang nghiêm nhìn tôi và nói tôi bt tội của mình là j chưa? Tôi liền kể lại tôi hại em Tấm ntn tôi chợt nhận ra mình xấu xa đến mức nào tôi cảm thấy hối hận những hành động của mình và Diêm Vương phán tội tôi và mẹ tôi
( Tới đây thôi tôi chỉ giúp bạn nhiu đó thôi hãy tham khảo bài văn của tôi nha đoạn kết bn viết thêm vô nha tôi viết ko nổi nữa)
Sau khi tôi bị chị Tấm bảo cách làm sao để trắng, giội nước sôi một cái thế là tôi chết luôn. Sau đó tôi xuống Diêm Vương, ông ấy đã đọc ra những tội ác của tôi. Khi nghe được những tội ác của mình đã làm với mọi người đặc biệt là chị Tấm tôi đã rất hối hận và ăn năn. Muốn được làm việc gì để bù đắp cho chị Tấm những gì tôi đã làm. Xuống địa ngục không được bao lâu tôi nghe tin mẹ mình cũng bị chết nên đã gắng sức vượt qua mọi cửa ải để tìm mẹ. Cuối cùng tôi đã tìm được mẹ và nghe mẹ kể về cái chết của mẹ. Sau khi tôi chết chị Tấm đã lấy tôi làm mắm và mang về cho mẹ, khi mẹ ăn xong thây cái đầu lâu của tôi mà sợ đến chết. Tôi không bao giờ nghĩ chị Tấm lại ác như vậy. Nhưng những gì tôi và mẹ đã làm với chị Tấm bị thế cũng đáng. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau ở dưới âm phủ mong được một ngày có thể đầu thai vào một người tốt.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247