Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân con trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiêu cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ bé đến khi lớn khôn.
Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố kể lại rằng, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.
Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy!” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ?” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé!”.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Bạn tham khảo nha
Xin hay nhất ạ !
Đề 1:
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ” - câu nói bà thường dặn chúng em mỗi khi làm mẹ buồn làm em nhớ mãi. Mẹ là người tần tảo sớm hôm, cũng là người dành trọn cho chúng em tình yêu thương lớn lao nhất. Khi nói về người thân yêu trong gia đình, người em nghĩ đến đầu tiên là mẹ.
Mẹ em đã có 40 mùa xuân rồi! Mẹ làm nghề bác sĩ, đó là nghề mẹ rất yêu thích, mẹ nói: Mẹ chọn nghề này ban đầu vì muốn chăm sóc những người yêu thương, sau đó nghề nghiệp làm mẹ tận tâm với tất cả mọi người. Mẹ có dáng cao chừng 1m62, bố khen dáng mẹ đẹp và thường gọi mẹ là người mẫu mỗi khi thấy mẹ mệt mỏi.
Khuôn mặt mẹ rất đặc biệt, khi còn nhỏ em thường nghịch ngợm, vẽ hình tròn trên khuôn mặt ấy, nhớ có lần em hỏi: “Sao mặt mẹ tròn thế?”, mẹ giả giọng như trong câu chuyện “cô bé quàng khăn đỏ”: “Mặt mẹ tròn để con vẽ dễ hơn”. Sau này lớn lên, mới biết những người có khuôn mặt như mẹ rất ít, người ta thường gọi là mặt trái xoan cảm giác bình yên, được giúp đỡ, san sẻ có lẽ là cảm xúc chung của mọi người khi lần đầu tiên gặp mẹ.
Nước da của mẹ hồng hào, có lẽ mẹ là bác sĩ nên ngoài việc đem lại sức khỏe tốt cho mọi người, mẹ cũng biết cách chăm sóc bản thân. Người khen mẹ nhiều nhất vẫn là bố, bố nói: mẹ trẻ lâu. Có lẽ một phần cũng vì nước da đẹp đẽ của mẹ cộng với đôi mắt đen hiền hậu và những nụ cười tươi tắn, thân thiện luôn hiện hữu trên khuôn mặt mẹ.
Mẹ hay cười lắm, mẹ nói: một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Có khi mẹ cười vì niềm vui thực sự, nhất là khi có một người bệnh khỏe lại, có khi mẹ cười để những lo lắng không làm mẹ căng thẳng, cũng có lúc mẹ cười để mang lại niềm vui cho người khác.
Mẹ có bàn tay khéo léo, những ngón tay của mẹ không còn mượt mà, mềm mại nữa nhưng em vẫn rất thích nắm bàn tay mẹ, bàn tay ấy đã cứu giúp nhiều người, đã chăm sóc cho cả gia đình em, đã cho bố con em những món ăn ngon hàng ngày. Bàn tay ấy vỗ về em khi em trằn trọc vì những cơn sốt hay buồn khi bị điểm kém. Mỗi lần được mẹ xoa xoa ở lưng hay vuốt nhẹ lên mái tóc em lại thấy mẹ như có “ma lực” vậy, nhẹ nhàng, ấm áp.
Mẹ nói: “Là con gái rất tự hào khi có mái tóc dài”, vì vậy mẹ luôn chọn loại dầu tốt nhất để chăm sóc tóc cho em, mái tóc mẹ cũng dài lắm! Vì công việc mẹ luôn phải búi gọn gàng nhưng khi đi ngủ hay khi gội đầu xong mẹ thường thả tóc ra, em vẫn tròn xoe mắt để nhìn mái tóc ấy và cũng thích thú khi đòi mẹ cho đứng lên ghế để cầm thước đo.
Như nhiều phụ nữ khác, mẹ có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, có thể là do đặc thù công việc, dáng đi đấy cũng cho thấy mẹ là người dịu dàng, điềm tĩnh, chắc chắn trong suy nghĩ và quyết định. Có lần, vì nhiều bệnh nhân nên mẹ về muộn, em giả vờ ngủ không chờ mẹ kể chuyện như mọi ngày, nghe thấy tiếng mở cửa em đã quay nhanh mặt vào trong, nhưng không hề nghe thấy tiếng bước chân vì vậy mà em sợ hãi quay lại, hóa ra mẹ đã rón rén không để cho em tỉnh giấc và vì thế mà cái trò nghịch ngợm của em cũng đã bị mẹ phát hiện.
Mẹ em là như vậy đấy! Từng nét mặt, điệu bộ của mẹ em đều nhớ rất rõ, những tình cảm của mẹ cũng là điều em không thể quên mỗi ngày. Mẹ thường nói: Con hãy nâng niu những phút giây của mình thì mới thấy quý trọng cuộc sống. Và em luôn trân trọng, nâng niu những phút giây khi có mẹ để yêu thương luôn ở bên cạnh và để em có thể vượt qua mọi khó khăn.
Đề 2:
Hè năm nay bố mẹ cho chị em chúng tôi được về quê nghĩ cùng ông bà nội. Tôi đã biết được nhiều điều mới lạ và thú vị về quê hương nhưng đặc biệt nhất là tôi lại có sở thích đi câu cùng ông, một điều trái hẳn với tính ưa bắng nhắng và thiếu kiên trì của tôi.
Mấy hôm đầu ở nhà ông bà, chị em tôi bày ra đủ thứ trò chơi mà ở thành phố không có như nhặt lá chơi đồ hàng, nặn đất, đuổi bắt bướm, lấy que tre làm nhà,… Chúng tôi vầy đất cát nhọ nhem đến nỗi bà không cho chúng tôi ra vườn nữa. Tôi đang buồn thiu thì ông nội lại nảy ra sáng kiến là mấy ông cháu cùng đi câu cá. Sau khi đào được mấy con giun đất làm mồi câu, ông cháu tôi ra bờ ao cuối vườn. Hằng ngày bà vẫn cấm chúng tôi ra bờ ao, giờ lại được ngồi câu cá bờ ao, chị em chúng tôi thích lắm. Thằng Bờm khoái quá vừa nhảy chân sáo vừa hát bài con bướm vàng. Cái ao cạnh nhà ông bà tôi to lắm. Ông tôi bảo đây là ao của hợp tác xã chia cho những nhà ở xung quanh cấy rau muống cho trâu ăn. Vào mùa hè nước nhiều nên các nhà cùng đấu thầu thả cá. Ông bà tôi được ưu tiên trông coi nên ông mới đưa chúng tôi ra câu cá ở đây được. Bờ ao nhà ông bà tôi được be đắp cẩn thận. Mép ao, bà tôi ương một bè rau muống còn trên bờ bà trồng một dãy chanh quả sai chiu chít. Cạnh chiếc cầu ao xây bằng đá xanh là một cây sung lớn cành lá xum xuê. Ông chọn chỗ ngồi câu mé gốc sung và bắt đầu hướng dẫn chúng tôi cách móc mồi câu và thả cần xuống nước. Trời mùa hè cao vời vợi, trong vắt, thoang thoảng mấy làn gió nhẹ. Chiếc ao được bao bọc bằng những loại cây như một thế giởi riêng yên tĩnh với bầu không khí trong lành. Đã mười giờ sáng nên nắng bắt đầu rực rỡ, nhưng không khí ở bên ao vẫn mát rượi. Mặt ao lấp lánh ánh bạc. Ông vừa khoan thai ngồi xuống vừa giảng giải cho chúng tôi vào thời điểm giữa buổi sáng như thế này cá thường tìm mồi như thế nào và chọn địa điểm nào thả cần câu cho tốt. Chị em tôi tò mò làm theo và hồi hộp chờ đợi chiếc phao câu rung động trên làn nước xanh biếc. Trời chưa nắng lắm và không gian xung quanh ao vô cùng tĩnh mịch. Nhìn sang ông, tôi bất ngờ thấy ông mình khác lạ. Ông ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, hai chân hơi duỗi về phía trước. Ông ngồi im lặng, mắt chăm chú nhìn chiếc phao câu, chòm râu trắng khẽ rung theo từng hơi thở. Dưới tán lá mát mẻ, trông ông chẳng khác gì một pho tượng tạc bằng đá, ung dung đến lạ kì. Nếu ông không mặc bộ quân phục bạc màu thì chắc hẳn tôi đã nghĩ ông là một ông đồ nho ở ẩn ngày xưa trong bộ phim tôi mới được xem. Dường như ông không chỉ nhìn phao câu bằng mắt mà còn bằng cả đôi tai đang lắng nghe tiếng cá di chuyển. Bỗng chiếc phao câu của ông động đậy. Hai tay ông đang cầm nhẹ cần câu giờ nắm chặt lại và bằng một động tác vừa nhanh vừa dứt khoát ông giật mạnh cần câu, hất lên bờ. Một chú cá chép trắng tinh đã mắc câu và đang cố sức quẫy mạnh. Thằng Bờm nhảy lên sung sướng vỗ tay và reo hò ầm ĩ, còn ông nở nụ cười mãn nguyện. Ông bảo trưa nay ông sẽ đích thân nấu món riêu cá chiêu đãi chúng tôi. Rồi ông từ từ gỡ chú cá ra, nhẹ nhàng thả vào giỏ, nhanh chóng mắc miếng mồi giun khác và nhẹ nhàng buông câu. Tất cả những động tác ấy đều được ông làm rất nhanh và khéo léo, chính xác như làm bằng máy vậy. Ông ra hiệu cho chúng tôi tiếp tục nhìn chiếc phao câu và im lặng ngồi chờ. Ông vừa thư thả vừa trầm ngâm theo dõi chiếc phao và những biến động trên mặt ao. Thỉnh thoảng ông lại châm thuốc hút. Thấy Bờm có vẻ sốt ruột vì mãi chưa thấy chiếc phao động đậy ông mới giải thích rằng không phải cứ buông mồi là cá cắn câu ngay, đi câu là phải kiên nhẫn.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247