Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Kể về một việc tốt em đã làm khiến bố...

Kể về một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng câu hỏi 51374 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng

Lời giải 1 :

Một câu chuyện cảm động tình mẫu tữ thôi nha

-Chân trời mù mịt lửa khói. Mặt đấl rung chuyển trong tiếng đạn nổ, tiếng pháo gầm, tiếng người kêu khóc, la hét. Hàng đoàn người áo quần tả tơi chen chúc, xô đẩy nhau. Có một người mẹ lom khom chạy giữa đám đông – Bà khoác trên vai chiếc tay nải cũ sờn, lôi theo một bé gái chừng bốn, năm tuổi mặt tái mét vì sợ hãi – Hai mẹ con ngã lên ngã xuống, nhưng vẫn gắng gượng vùng dậy chạy cho kịp đoàn người.

Cảnh chạy giặc mỗi lúc một thêm hỗn loạn. Sau một tiếng nổ long trời, đám đông tan tác, người chạy túa ra khắp các ngả, hai mẹ con lạc nhau. Người mẹ gào lên thảm thiết, tay chân quờ quạng, xông vào đám lửa khói tìm con. Bà khóc cho đến khi hết nước mắt, giọng khản đặc vẫn chưa tìm thấy con đâu. Còn bé gái, sau một cơn ngất lịm, vùng trở dậy chạy đi tìm mẹ. Bé cũng khóc hết nước mắt, giọng cũng khản đặc mà không tìm ra mẹ. Vừa mệt vừa đói, vừa hoảng sợ, tay chân bủn rủn, bé lết đi trong buổi chiều chạng vạng. Đến một bờ đê, bé kiệt sức nằm xuống, hai tay choàng ôm lấy một mô đất. Trong tiếng gió đêm rên rỉ, bé thiếp đi và cứ thế, bé thiếp đi mãi mãi…

Từ nơi bé nằm xuống, về sau mọc lên loài cỏ may, một loài cỏ có những đốm hoa li ti màu tím ngắt phảng phất buồn. Bất kể người quen hay người lạ, hễ ai đi ngang qua, bông cỏ may nhỏ xíu cũng níu lấy đòi theo về nhà. Cô bé Hoa Cỏ May muốn tìm lại một chút hơi ấm của gia đình, một chút tình thương của người mẹ.

Hàng trăm, hàng nghìn năm nay, đã mấy khi đất nước được bình yên? Trên dải đất bao la này, đâu chẳng có những triền đê, những bờ ruộng, những bãi cỏ ngập tràn hoa cỏ may…

Khi cô bé đã biến thành hoa cỏ may, người mẹ vẫn không hay biết. Suốt bao năm tháng, bà vẫn lọm cọm chống gậy đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhưng không tìm thấy con mình.

Một đêm kia, giữa đồng không mông quạnh, đang dò dẫm tìm đường, bà mẹ bỗng nghe thấy một giọng nói lạ lùng từ trên cao vẳng xuống:

– Hỡi người đàn bà khốn khổ, vì sao ngươi đi cô đơn trong đêm đen mịt mùng như vậy?

– Tôi đi tìm con tôi. Không biết giờ này nó ở đâu? Nó còn sống hay đã chết? Còn bé bỏng thế, làm sao nó sống nổi khi phải xa mẹ nó đằng đẳng bao ngày nay. ước gì tôi được nhìn thấy nó dù chỉ là trong thoáng chốc. Trông thấy con một lần cuối rồi tôi chết cũng thỏa.

– Vậy thì ngày mai, đúng vào lúc mặt trời và mặt trăng nằm gọn trong nhau, người hãy nhìn thẳng lên đó. Con ngươi sẽ hiện ra cho ngươi được gặp mặt nó một lần cuối…

– Tạ ơn người, đấng cao cả thiêng liêng! Vậy thì còn gì vui sướng cho tôi hơn được nữa!

– Hãy khoan! Ta chưa nói hết. Ngươi chỉ có thể được toại nguyện với một điều kiện khắc nghiệt: Sau khi trông thấy con ngươi lần cuối, mắt ngươi sẽ bị lòa, bóng đen sẽ vĩnh viễn bao phủ lên cuộc đời ngươi…

Người mẹ giơ đôi tay gầy guộc lên trời, đau đớn kêu lên:

– Trời ơi! Kinh hãi đến như thế sao? Đời tôi sẽ mãi mãi là đêm tối? Sau một hồi lâu im lặng, giọng bà mẹ quả quyết: – Nhưng thôi, tôi chấp thuận! Vì con tôi, tôi sấn sàng chịu mọi cực hình!

Hôm sau, như đã hẹn, vào đúng lúc nhật thực toàn phần, bà mẹ ngước nhìn lên bầu trời. Bà nhìn thấy từ giữa quầng đen kỳ lạ, hình ảnh con gái bé bỏng của bà sáng rực lên như một thiên thần. Từ trên cao, cô bé đang lao xuống, hai tay dang ra như muốn ôm chầm lấy mẹ. Giọng cô nức nở: Mẹ ơi! Con nhớ mẹ, con thương mẹ lắm, mẹ ơi!

Nước mắt giàn giụa, bà mẹ lao về phía con gái. Hình ảnh cô bé chói lòa trong giây lát rồi tất cả là đêm đen mịt mùng. Bà mẹ loạng choạng bước đi. Có một thứ ánh sáng tỏa ra từ bên trong con người bà, dẫn dắt bà đến được nơi bờ đê con bà đã nằm xuống. Nơi đó giờ đây tím ngát hoa cỏ may, một màu tím mỏng manh mông lung như sương khói. Bà mẹ ngồi bên bờ cỏ. Những con sóng lăn tăn vỗ nhè nhẹ dưới chân bà. Bà cứ ngồi như thế, bên đám cỏ may yêu dấu, hết ngày này qua đêm khác. Cùng với tiếng sóng dịu êm, tiếng ru của người mẹ cũng à ơi vời vợi, vỗ về những bông hoa cỏ may li ti. Dáng người mẹ còm cõi, tấm lưng còng xuống, mái tóc bạc phơ phất trước gió mờ dần đi, hóa thân thành một bờ lau trắng xóa…

Thảo luận

Lời giải 2 :

*Bạn tham khảo nha*

1. Dàn ý:

1. Mở bài

- Mở đầu câu chuyện  

2. Thân bài

- Diễn biến câu chuyện

- Nội dung câu chuyện                     

- Ý nghĩa câu chuyện

- Bài học rút ra

- Cảm nghĩ và lời khuyên của bố mẹ

3. Kết bài

- Khẳng định lại vấn đề

2. Bài tham khảo

Ba mẹ là người đã cho tôi sự sống, cho tôi tình yêu cao cả, dạy cho tôi những điều tốt đẹp nhất để tôi làm hành trang bước vào đời. Trong mắt tôi, không ai có thể sánh bằng ba mẹ. Tình yêu của tôi dành cho ba mẹ như ngọn lửa không bao giờ tắt. Tôi luôn mong muốn làm cho ba mẹ hài lòng về mình. Và nó đã diễn ra như tôi hằng mong muốn.

Tôi nhớ vào một ngày đẹp trời của hai năm trước, đó là một ngày hạnh phúc đối với tôi vì tôi đã làm được một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Biết rằng đó là một việc nhỏ nhoi nhưng đối với tôi, đó lại là niềm vui lớn nhất.  

Tôi và các bạn đi chơi ở công viên nước. Tại đây tôi đã cùng với các bạn cua mình làm một việc tốt. Tuy đó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ nhưng với tôi thì chuyện đó mang nhiều ý nghĩa lắm. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó. Do thứ năm tuần trước, trường tôi cúp điện nên cả trường được nghỉ. Chỉ riêng nhóm tôi tổ chức đi chơi ở công viên nước. Sáng hôm ấy, từ chín giờ sáng chúng tôi đã khởi hành trong tâm trạng vui vẻ. Vừa thay đồ bơi xong thì tôi và các bạn đã chạy ào xuống hồ bơi. Cảm giác nóng nực, oi bức đã bị những dòng nước mát trong hồ xua đi. Không khí lúc này thật náo nhiệt, âm thanh của nước chảy xuống hồ hay các con thác nhân tạo làm cho chúng tôi thêm phấn khởi. Nhìn xung quanh là những chiếc cầu trượt đủ màu sắc, những chiếc phao đủ hình dạng ngộ nghĩnh đang đưa chúng tôi bồng bềnh trên mặt nước. Làn sóng nhân tạo cứ từ từ đập vào bờ làm cho mọi người lênh đênh trong dòng nước mát. Tất cả mọi người và mọi cảnh vật đang hòa mình theo lời gọi mời của bờ hồ. Lúc này, những ánh nắng chói chang của buổi trưa hè đã bị xoa dịu đi. Trong lúc mọi người ai ai cũng chơi đùa thật vui vẻ thì bỗng từ xa có một cô bé chỉ chừng khoảng bảy tuổi ngồi khóc. Thấy vậy chúng tôi liền chạy đến bên em và hỏi thăm. Cô bé có một gương mặt trái xoan và đôi mắt to tròn cùng làn da trắng hồng đã gây cho tôi một ấn tượng mạnh ngay lần đầu tiên gặp em. Cô bé cứ oà lên khóc khiến chúng tôi lúng túng, không ai biết phải dỗ em ấy như thế nào. Ngay lúc đó, Hoa đã đến ngồi cạnh em. Hoa cười tươi nhìn em, vừa vỗ nhẹ vai, Hoa vừa an ủi cô bé. Một lúc sau, cô bé đã ngừng hẳn tiếng khóc và kể cho chúng tôi nghe về chuyện em bị lạc mẹ. Vừa nghe cô bé kể xong, chúng tôi đã lập tức dẫn em đi một vòng lớn hồ bơi để tìm mẹ của cô bé. Nhưng do người quá đông nên tôi và các bạn không thể tìm thấy bác ấy lúc này, cô bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt của em hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi. Nhìn vào đôi mắt ấy mà tôi thấy thương em quá! Trong đầu tôi đang suy ra mọi cách để có thể giúp em giảm bớt đi nỗi sợ ấy. Tôi liền đề ra một ý với các bạn là cho em ấy chơi chung cùng chúng tôi. Các bạn ai cũng đồng ý. Cuộc hành trình của chúng tôi và cô bé bắt đầu ở những chiếc cầu trượt cao ngoằn ngoèo bảy màu kia. Trước khi trượt, cô bé có vẻ hơi sợ nên tôi đã ôm em vào lòng để cùng trượt với tôi. Nước cứ theo tốc độ trượt của chúng tôi mà bắn tung toé. Sau nhiều lần trượt cùng tôi và các bạn dường như em đã đỡ buồn và lo hơn một chút rồi. Thời gian chơi cùng những chiếc cầu trượt cũng đã trôi qua. Chúng tôi lại tiếp tục ngồi trên phao để thả mình theo con sông. Những cảm giác táo bạo trong dòng nước của cầu trượt ban nãy chẳng còn đâu nữa mà bây giờ chúng tôi đang thả mình một cách êm đềm. Sau đó, chúng tôi lại chuyển sang các trái bóng đầy màu sắc và nhiều trò chơi dưới nước. Một tiếng đồng hồ cùng đã trôi qua, bây giờ em đã cười lại rồi. Đôi mắt em cũng không còn ẩn chứa nồi sợ hãi như lúc ấy nữa. Đã đến lúc quay lại việc tìm mẹ cô bé. Thật may mắn là chúng tôi đã tìm được bác. Cô bé lúc này đang vỡ oà trong hạnh phúc vì được gặp lại người mẹ thân yêu. Sau khi chào tạm biệt cô bé, chúng tôi cùng kết thúc buổi vui chơi. Vừa về đến nhà, tôi đã kể cho mẹ biết ngay việc đó. Mẹ cười tươi và khen tôi rất nhiều. Nụ cười của mẹ hiện rõ sự hài lòng và tự hào về tôi.

Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247