Hôm đó, sau tiết học đầu tiên, trời đột nhiên đổ mưa lớn, em cùng lũ bạn liền rủ nhau dầm mưa và chơi đuổi bắt. Vốn là một đứa trẻ yếu ớt, hay ốm đau liên miên, nên sau khi tắm mưa, đến tiết học thứ ba, em đã cảm thấy đau đầu và mệt mỏi. Thế là em được cô giáo chủ nhiệm đưa xuống phòng y tế. Tại đây, em đã nhận được sự chăm sóc tận tình của cô y tá học đường. Hình ảnh đó đã in đậm trong tâm trí em.
Cô y tá đã chăm sóc em trông vẫn còn khá trẻ và rất xinh đẹp, hiền lành. Với dáng người nhỏ nhắn và mảnh khảnh, cô khoác lên mình chiếc áo blouse trắng dài đến tận đầu gối. Ở cô vừa toát lên vẻ hiền hậu, dịu dàng tựa những cô tiên trong truyện cổ tích, vừa toát lên sự trang nghiêm, phong thái của một cô y tá. Trên đầu cô đội một chiếc mũ nhỏ nhỏ, cũng màu trắng, trông nó thật nổi bật trên mái tóc đen dài được cô búi gọn ra đằng sau. Em nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen láy tràn ngập sự lo lắng khi nhìn thấy em. Ánh mắt đó, đến giờ em vẫn không thể nào quên.
Khi em được cô chủ nhiệm đưa xuống phòng y tế, cô y tá đã chăm sóc em rất tận tình. Cô nhẹ nhàng đỡ em nằm xuống giường bệnh, nhẹ nhàng đắt đôi bàn tay mềm mại, mát rượi của mình lên trán em. Vừa làm, cô vừa lo lắng hỏi:
– Con bị ốm à? Con đau ở đâu? Nói cô nghe.
Tôi ngoan ngoãn kể lại cho cô những triệu chứng của mình, cả lý do vì sao tôi lại ra nông nỗi này nữa. Cô nghe xong liền lấy cái cặp nhiệt độ trên kệ bàn đo nhiệt độ cho tôi. Được một lúc, cô lấy cái cặp nhiệt độ ra, nhìn tôi và thở phào:
– May quá! Con không bị sốt, chắc chỉ bị cảm lạnh thôi. Cô lấy thuốc cho con uống nhé, uống cái này vào là khỏi bệnh liền.
Giọng nói của cô mới nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp biết mấy. Vừa nói cô vừa tìm trong tủ thuốc mấy liều thuốc cảm. Cô đưa tôi một liều cùng một cốc nước ấm, dỗ dành;
– Con ráng uống thuốc nhé, uống hết mới khỏi bệnh được. Uống xong con nằm đây nghỉ ngơi đi. Không phải lo gì cả.
Tôi làm theo lời cô, ngoan ngoãn như đứa con thơ làm theo lời mẹ dạy. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt của cô là cả một tình yêu thương vô bờ đối với học sinh. Cô mang lại cho tôi sự ấm áp, sự che chở, ân cần chăm sóc như một người mẹ chăm sóc con mình vậy.
Hình ảnh cô y tá học đường cùng sự dịu dàng, tâm huyết đã để lại trong lòng em một ấn tượng khó phai. Có lẽ chính vì tình thương của cô dành cho học sinh mà cô rất được bọn trẻ chúng em yêu quý.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247