Đây nhen máy có sẵn ạ. No copy.
“Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông
Núi cao biển rộng mênh mông
Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi”
Sau khi học bài ca dao này em đã hiểu công cha nghĩa mẹ thật là to lớn. Đặc biệt là mẹ - người mà em yếu quý nhất trên trần đời này. Đối với em, hình ảnh người mẹ là hình ảnh đẹp và thiêng liêng nhất. Em sẽ khắc cốt ghi tâm hình ảnh người mẹ của em.
Mẹ em năm nay đã 40 tuổi rồi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ lắm. Mẹ không đẹp như những cô gái khácnhưng đối với em mẹ vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà em từng thấy. Mẹ có thân hình mảnh mai. Mẹ có làn da hơi ngăm đen vì mẹ luôn luôn phải đi dưới trời nắng chói chang để kiếm tiền nuôi em. Mái tóc của mẹ suôn, mượt và xoăn. Đôi bàn tay của mẹ thon, dài như tháp bút. Trên đôi tay ấy đã có những vết chai xạm do mẹ phải làm việc cực khổ. Đôi mắt của mẹ lúc nào cũng nhìn em trìu mến. Môi mẹ luôn thâm vào mùa đông vì tiếp xúc với không khí bên ngoài nhiều. Ẩn dưới đôi môi đó là hàm răng trắng, đều như hạt bắp luôn luôn nở nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười để lộ đôi má lúm đồng tiền rất duyên. Mẹ là một con người rất giản dị, mẹ luôn mặc những bộ quần áo đơn giản nhưng khi mẹ mặc thì trông mẹ lại rất đẹp.
Trong gia đình, mẹ luôn quan tâm, chăm sóc mọi người rất chu đáo. Em nhớ khi em còn bé, em rất hay ốm. Khi đó mẹ phải thức đêm để trông em có bị làm sao không. Mẹ nấu cháo cho em ăn, mẹ bón từng thìa từng thìa một. Mẹ lo thuốc cho em uống đúng giờ và mẹ chỉ mong em sớm khỏi bệnh. Vào lúc đó, em đã nhận ra được sự tần tảo, hy sinh cũng như sự yêu thương, chăm sóc của mẹ đối với em.
Nhưng dù vậy, cũng có đôi ba lần em làm cho mẹ phải buồn và phiền lòng. Hồi ấy, em còn học lớp năm và rất hay nóng nảy. Vào một lần, em và bạn đang chơi với nhau nhưng vì em thấy bạn chơi bẩn nên em đã nói với bạn nhưng bạn vẫn cố tình lờ đi và vẫn làm tiếp. Vậy làm em tức quá nên bạn chạy, khi đó em đã đánh bạn. Khi về lớp có một bạn chơi thân với bạn đó và lao đến đánh em, em đánh lại bạn. Vào tiết sinh hoạt, cô giáo đã thẳng thắn phê bình chúng em và bảo chúng em viết bản kiểm điểm. Khi đó, em rất lo lắng. Trên đường về nhà, em có cảm giác như đường đi dường như ngắn lại. Khi về đến nhà, em thấy mẹ đang vui vẻ đón em. Em lo lắng rồi bình tĩnh lấy lại sự bình tĩnh và nói sự thật rằng mình bị viết bản kiểm điểm vì đánh nhau. Lúc đó, mẹ em rất buồn và tức giận nhưng một lúc sau mẹ em lấy lại bình tĩnh. Mẹ không những không quát em mà còn khen em trung thực vì đã nói thật cho mẹ. Mẹ còn nói, ai cũng có lúc nóng nảy mà không bình tĩnh được nên mẹ sẽ không trách móc con. Sau khi nghe mẹ nói, em ngẫm nghĩ lại và em nhận ra được lỗi lầm của bản thân và em sẽ bỏ tính nóng nảy đó đi vì nó rất xấu.
Mẹ là một giáo viêm mầm non của trường mầm non Cấn Hữu. Nhiều năm liền mẹ đạt giáo viên dạy giỏi cấp trường. Vì vậy, mẹ luôn được các bậc phụ huynh yêu quý, kính trọng. Ai ai cũng tin tưởng giao con của mình cho mẹ em dạy dỗ. Trong số các học sinh của mẹ, có rất nhiều em rất bướng bỉnh, không nghe lời nhưng sau khi mẹ em dạy các em ấy lại rất ngoan ngoãn, luôn vâng lời bố mẹ. Vì vậy, mẹ em lại được nhiều phụ huynh yêu quý hơn.
Đối với mọi người mẹ luôn giúp đỡ hết mình và luôn nhìn mọi người với ánh mắt trìu mến. Mẹ luôn nở nụ cười tươi tắn. Mẹ rất hăng hái đối với những chuyênn cho cộng đồng như góp tiền mua sách cho trẻ em vùng, sâu vùng xa, ... Mẹ còn đóng góp tiền cho quỹ vắc xin vì hiện nay dịch bệnh Covid-19 đang hoành hành trên toàn thế giới.
Tình cảm mẫu tử thật đáng trân trọng. Đối với em, mẹ giống như một điểm tựa vững chắc không thể nào thiếu trong cuộc sống. Từ tận đáy lòng, em muốn dành cho mẹ tình yêu thương chân thành và sâu sắc nhất vì mẹ đã hi sinh rất nhiều, mẹ đã chăm sóc em, mẹ phải làm việc mệt mỏi để kiếm tiền nuôi lớn em thành người. Em hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng mẹ.
Tôi luôn biết ơn cuộc đời đã ưu ái cho tôi có được một người cha đáng kính, tuyệt vời như thế. Chưa bao giờ tôi dám nói với cha những lời tự sự của trái tim nhưng thẳm sâu trong lòng, tôi luôn kính yêu và tự hào về cha.
Cha tôi năm nay ngoài bốn mươi tuổi nhưng dường như gánh nặng cuộc đời đã khiến cha già đi nhiều, Sự nhọc nhằn hằn in rõ nhất trên mái đầu bạc của cha mà mỗi lần nhìn nó tôi không khỏi chạnh lòng, xót xa. Nước da của cha ngăm đen khỏe mạnh, bờ vai rắn chắc, đầy vững chãi khiến tôi luôn tin tưởng để dựa vào. Dáng người cha hơi đậm nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Tôi rất thích đứng ở đằng sau để nhìn bóng lưng của cha, tôi cảm giác nó như một bức tường cao lớn, vững chãi có thể che chắn cho tôi qua những bão giông cuộc đời. Tôi đặc biệt yêu đôi mắt của cha, đôi mắt hơi nâu và luôn sáng lên những ánh nhìn trìu mến với tôi. Cha có khuôn mặt chữ điền nhìn rất phúc hậu, nổi bật trên khuôn mặt ấy đó là vầng trán cao lộ rõ sự thông minh.
Cha tôi không hoàn hảo nhưng ông luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Cha tôi không phải dân trí thức, cũng không giàu có, cha chỉ là một người lao động bình dân với đồng lương công nhân trong xí nghiệp thế nhưng chưa bao giờ cha để tôi phải thiếu thốn thứ gì. Cha lo cho tôi ăn học, cho tôi một cuộc sống đủ đầy mặc dù tôi biết chính cha cũng không có nhiều tiền. Tôi để ý có đến cả năm cha cũng không may cho mình một bộ áo mới. Dù vai áo đã sờn, chiếc quần cũ kĩ bạc màu nhưng cha vẫn cứ cười xòa mà bảo rằng trong tủ cha còn nhiều đồ đẹp. Thế mà với tôi, cứ đến ngày tựu trường, ngày lễ tết, rồi thời tiết chuyển mùa cha lại giục mẹ đi sắm cho tôi quần áo mới. Thuở nhỏ vô tư không nghĩ suy, cứ hồn nhiên coi đó là điều bình thường nhưng càng lớn khôn, càng hiểu chuyện thì tôi lại càng thương cha nhiều hơn. Từ chiếc bóng đèn học đến bộ áo mưa, tập vở để đi học chính tay cha cũng là người mua. Cả ngày đi làm vất vả nhưng cha không bao giờ quên quan tâm đến chuyện học hành của tôi. Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ cùng cha những buồn vui, những câu chuyện hằng ngày bởi tôi cảm nhận được sự lắng nghe và thấu hiểu từ cha. Đặc biệt, tôi rất thích được lắng nghe những lời khuyên của cha dành, đứng từ phương diện của một người đàn ông trưởng thành cha luôn chỉ ra cho tôi những con đường đi đúng đắn, để tôi không chệch bước trên những lối đi gập ghềnh. Những điều ấy khiến tôi càng kính yêu và tự hào hơn về người cha của mình.
Tôi không bao giờ quên những bài học đạo đức, bài học làm người mà cha đã dạy cho tôi. Ngày còn bé, cha dạy tôi phải biết tự đứng lên sau những lần tập đi, dạy tôi cách sống tự lập và biết giúp đỡ, nhường nhịn người khác, đến khi lớn khôn, cha dạy tôi cách để trưởng thành, biết tự tin vào bản thân, vào cuộc sống, biết yêu thương và tôn trọng người khác. Cha chính là người thầy đầu tiên trong cuộc đời tôi, những bài giảng của cha đều không được viết thành sách, ít khi nói thành lời mà hầu hết được dạy thông qua cách cha sống và đối nhân xử thế với mọi người. Cứ như thế, những bài học của cha đi vào trong đầu tôi một cách tự nhiên mà thấm thía, sâu sắc.
Tôi luôn tự hào với bạn bè về gia đình của mình. Nhà tôi giàu có lắm nhưng không phải giàu vì tiền bạc mà giàu bởi tình cảm. Có được điều đáng quý này phải kể đến sự góp công rất lớn của cha. Gia đình muốn giữ được lửa hạnh phúc cần có sự đồng cảm, quan tâm và sẻ chia. Cả ngày đi làm vất vả nhưng cha vẫn luôn sẵn sàng đỡ đần mẹ công việc nhà. Tôi biết công việc của cha cũng nhiều khó khăn và áp lực, nhưng đến khi bước chân vào cánh cổng mọi buồn bực ưu phiền cha đều gác lại, để cho nụ cười hé nở trên môi. Có nhiều lần tôi bắt gặp nét âu sầu trên khuôn mặt cha, thế nhưng khi tôi hỏi cha lại tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì. Cha tôi là vậy đấy, luôn đem niềm vui, sự ân cần tin tưởng cho người khác còn nỗi buồn chỉ để cho riêng mình. Tôi thương và trân quý tấm lòng của cha vô cùng.
Cha tôi hiền lắm, lại dễ gần dễ mến cho nên ai gặp cũng đều có cảm tình. Mọi người trong xóm thường xuyên sang nhà tôi chơi cũng bởi sự thân thiện, quý khách của cha. Trong làng, nhà ai có công chuyện cha tôi đều nhiệt tình giúp đỡ cho nên mọi người đều rất quý mến ông. Từ khi tôi biết nhận thức đến giờ chưa một lần tôi thấy cha to tiếng với ai. Tính cha tôi xởi lởi nhưng rất biết cách cư xử với mọi người vì thế cha tôi không bao giờ để mất lòng người khác. Điều này khiến tôi vô cùng khâm phục.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247