Trang chủ Tiếng Việt Lớp 5 Đề bài: Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ. câu...

Đề bài: Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ. câu hỏi 3230485 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Đề bài: Kể lại một trải nghiệm đáng nhớ.

Lời giải 1 :

         Ngày ấy, tôi còn bé nên cũng rất nghịch ngợm. Tuy là con gái nhưng tôi cũng nghịch chẳng kém gì con trai nên luôn là đứa bày trò ra mọi thứ để chơi. Tôi rất thân với một nhóm bạn cũng bởi vì nó học cùng mình, mà nhà cũng ở gần nhà mình nên chúng tôi quấn quýt lấy nhau như chị em ruột cả trai, cả gái chơi với nhau một nhóm đứa nào có đồ ăn gì dù chỉ là những thứ nhỏ bé nhưng vẫn sẵn lòng san sẻ cho nhau. Thế nên chiều chiều là chúng tôi lại sang gọi nhau í ới rủ nhau đi chơi và tôi đã có một kỉ niệm đáng nhớnhất trong tuổi thơ của mình.

           Cũng như mọi hôm thì chiều nào tôi cũng sang nhà chúng nó để chơi hết bịt mắt bắt dê, nhắm mắt (1,2,3), trốn tìm.Trong nhóm tôi có bốn đứa hai gái, hai trai mà mỗi khi nhìn thấy tụi tôi bác Hiền đã bảo:

– Một lũ tiểu yêu của xóm

               Thế nên mới nói chúng tôi thân thiết với nhau như là anh em gồm một lũ:Thằng hưởng , con Nhung lợn gọi nó con lợn là đúng bởi vì thân hình mập mạp,thằng bình bút nó là bình chúng tôi hay gọi lấy tên của bố nó ghép cùng để nhận diện, thằng Duy Chip đó cũng là cách gọi trêu, bởi nó chính là đứa con trai lùn nhất bé tẹo nhưng nó lại trông rất đáng yêu , đứa còn lại không  kể chính là tôi.  Hay vào những ngày hè chúng tôi lại xúm lại với nhau dụ  dỗ anh tôi làm cho con diều kéo nhau xuống sân vận động gần nhà bà tôi để thả. Thế nên trong mọi cuộc chơi tôi luôn là đứa đầu trò. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi kiếm thức ăn ở dọc hai bờ đường làng cứ thấy thấy có gì hay là chúng tôi lại nghịch về giả làm nấu ăn.Thế nên trong nhóm chơi cùng ai mà vắng mặt thì chúng tôi đều buồn thế nên mỗi khi đi chơi xong về. Chân tay, quần áo lấm lem cả mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cười đùa vui vẻ.           

              Tôi nhớ nhất vào mùa hè năm ấy trời nóng nực, khó chịu nên tôi chẳng thể nào chịu ngủ ngon cả. Chờ lúc mẹ đã ngủ say, tôi rón rén mở cửa đi ra ngoài rủ chúng nó đi chơi. Tôi đến nhà gọi con Nhung nên sợ mẹ nó biết chỉ dám ra hiệu lệnh hú  để nó nghe thấy giọng mình rồi ra. Rồi kéo nhau sang nhà hết đứa này, đứa nó rủ nhau ra đồng chơi. Chúng tôi chọn được chỗ lý tưởng nhất chính là cây đa đầu làng. Chả biết cây có từ bao giờ nhưng khi tôi hỏi bà thì bà chỉ bảo:

– Cây này có từ lâu rồi hình như từ thời vẫn còn chống Mĩ, chống Pháp đã thấy cây ở đây rồi.

          Thế nên cây rất to lớn, thế nên che đủ bóng mát cho mọi người thế nên trời nóng nực thế này nằm gốc đa vẫn có thể thoải mái như đang nằm quạt. Ngồi một lúc chán chả có cái gì để chơi thì thằng Hưởng mới nảy ra ý kiến đi ăn trộm xoài nhà ông Tư ở cạnh đó, bởi chúng tôi biết ông ấy có một vườn trồng cây hoa quả đủ các loại. Nên thỉnh thoảng hay đem ra chợ bán mùa này lại là mùa xoài rất nhiều mới đầu mùa xoài nhà ông đã nhiều quả to mọc trĩu cả cành.

                Khi thằng Hưởng mới nảy ra ý kiến cả bọn xúm lại thích thú bày mưu, bày kế để ăn trộm thành công mà không bị ai phát hiện. Một điều thuận lợi cho chúng tôi bởi chỗ bờ tường chỗ vườn nhà ông rất thấp nên có thể trèo hái, hoặc chọc quả xuống. Thế nên cứ như theo kế hoạch thì thằng Hưởng sẽ trèo, còn thằng Duy về nhà kiếm cây, lấy rổ. Còn tôi với con Nhung sẽ về lấy muối với dao để khi hái quả xong ngồi ăn luôn. Tất cả đều theo như kế hoạch thì bất ngờ thằng Hưởng về dẫn theo sau một thằng anh họ chắc cũng lớn hơn tôi một hay hai tuổi khi đến anh nhìn chúng tôi hét lớn:

– Bọn này bé tí mà đã dám đi ăn trộm bây anh vào mách ông Tư nhé!

Chúng tôi thấy hơi sợ và hoang mang định thôi không hái nữa thì anh thấy bọn tôi vẻ mặt lo sợ mới ôm bụng cười:

– Anh chỉ đùa chúng mày thôi chứ lúc bé như mày anh cũng hay đi trộm xoài nên có kĩ năng rồi khỏi lo’

Thằng Hưởng từ đâu chui ra lớn tiếng như chỉ huy đàn em vậy.

– Có mặt đầy đủ chưa mình lấy luôn không tí đầu giờ chiều lắm người qua lại với nhà ông Tư còn đang ngủ chưa, nên không  biết gì đâu tao với anh họ sẽ trèo lên hái chúng mày có nhiệm vụ đỡ lấy quả, thằng Duy bé hơn cho đi canh người thấy người qua thì hú một tiếng để an hem còn nhảy xuống’.

            Thế là chúng tôi bắt tay vào thực hiện luôn, thằng Duy nó trèo nhanh thoăn thoắt đứng ngó một lúc thấy không có ai ra hiệu cho chúng tôi chuẩn bị. Nó trèo lên cây hái rất nhiều những quả xoài to mọng, khiến chúng tôi nhìn thấy phát thèm. Nó với anh nó vừa mới trèo thôi đã hái xuống rất nhiều quả tôi thoắt nghĩ bụng thằng này: "Thằng này trèo giỏi như khỉ vậy?" Khi tưởng chừng hành động hái trộm diễn ra thành công thì từ đâu con chó nhà ông Tư đằng trước nhà nghe thấy chúng tôi rung cây mạnh quá nên chạy thấy sủa inh oang. Thấy có điều chẳng lành anh họ thằng Hưởng hét to:

– Chạy mau!

            Thế là chúng tôi hoảng sợ khi thấy ông Tư mở cửa ra sân sau xem thế là thằng Hưởng với anh nó nhanh chân nhảy xuống chúng tôi như bị ma đuổi chạy thục mạc.Lúc chạy vội quá tôi nhỡ tay kéo mạnh con Nhung khiến nó ngã sứt đầu gối lúc quay lại đỡ thấy ông ấy cầm roi ra sợ nên đánh rơi mấy quả. Đến chỗ an toàn chúng tôi vẫn vui vẻ liên hoan luôn chiến công của mình, nhưng không ngờ ông nhớ mặt từng đứa bảo với bố mẹ tôi.Thế là từ ấy chúng tôi cấm tiệt việc đi ăn trộm  nhà người khác.

             Đó là kỉ niệm thời trẻ con nghịch ngợm của tôi mà đã in sâu cho tôi về một thời tuổi thơ hồn nhiên với bạn bè và lưu giữ những kỉ niệm đẹp về làng quê thân yêu.

CHÚC BẠN HỌC TỐT (NHỚ VOTE CHO MÌNH 5*, CẢM ƠN VÀ TRLOI HAY NHẤT NHA)

 

Thảo luận

Lời giải 2 :

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.

Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.

Bạn có biết?

Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.

Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thư

Tâm sự 5

Lớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247