Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Đề bài : Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ...

Đề bài : Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Hồi hương ngẫu thư. Yêu cầu : - Có đầy đủ 3 phần mở bài, thân bài, kết bài. - Không copy mạng. - Viết đầy đủ ý nhưng bà

Câu hỏi :

Đề bài : Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Hồi hương ngẫu thư. Yêu cầu : - Có đầy đủ 3 phần mở bài, thân bài, kết bài. - Không copy mạng. - Viết đầy đủ ý nhưng bài văn cũng phải từ 8 đến 10 dòng. * Hộ mình với ạ .

Lời giải 1 :

//Bạn tham khảo nha//
Bài thơ "Ngẫu nhiên viết buổi mới về quê" của "Hạ Tri Chương" được sáng tác lúc ông mới đặt chân lại bên quê mình sau bao năm xa cách. Bài thơ cũng không ngớt lời yêu quê hương mình. Tuy rằng sức khỏe đã yếu, nhưng Hạ Tri Chương vẫn về thăm quê. Đến quê thì không ai nhận ra mình, tác giả tủi thân nhưng ông không thất vọng vì chuyện như vậy, ông luôn đối với quê hương như là thân thể mình. Tình cảm của ông được khắc sâu trong lòng quê hương.

      "Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi,

       Hương âm vô cải, mấn mao tồi."

Trẻ đi, già mới trở lại nhà. 50 năm xa quê mà tình yêu của ông vẫn như ngày nào, giọng quê vẫn không đổi, chính tỏ ông là một người rất yêu quê hương của mình. Cũng giống như Lý Bạch, ngồi ngắm trăng rồi lại nhớ quê hương. Tình yêu tha thiết quê hương mình được bộc lộ rõ rệt qua hai câu thơ đầu tiên.

Khi đã đến quê, trẻ nhỏ đã dẫn dắt nhau ra đầu làng để đó ông. Ngỡ là khách đến chơi đã nói ra rằng: "Khách tòng hà xứ lai?". Lúc đó, ông cũng hơn 70 tuổi, gia đình và bạn bè chắc có lẽ đã đi. Ông còn một mình ở trên vùng đất này, vì vậy trẻ nhỏ vẫn không biết ông là người ở đây mà nghĩ là khách đến chơi. Điều đó đã làm ông tủi thân, nhưng không vì thế, tình yêu quê hương ông vẫn trao cho vùng đất nơi đây.

      "Nhi đồng tương kiến, bất tương thức,

        Tiếu vấn: Khách tòng hà xứ lai?" 

Qua 4 câu thơ trên, Hạ Tri Chương đã bộc lộ cảm xúc thực của mình. Yêu quê hương của mình mặc dù không còn ai nhận ra ta. Nhưng may thay, ông cũng được về quê mình. Còn bạn vong niên của ông lại không được về quê, Lý Bạch đã làm thơ theo một cách khác, ông đã nhìn thấy ánh trăng sáng bên đầu giường và liên tưởng tới quê hương mình.

        "Sàng tiền minh nguyệt quang,

          Nghi thị địa thượng sương.

          Cử đầu vọng minh nguyệt,

          Đê đầu tư cố hương."

"Tĩnh dạ tứ" và "Hồi hương ngẫu thư" đã thể hiện tình yêu quê hương một cách sâu sắc và chân thành. Gửi gắm tất cả tình yêu đến với quê hương ruột thịt này. Tuy bộc lộ một cách khác nhau nhưng vấn đề vẫn giữ được tình cảm trong sáng và hồn nhiên ấy..!

Thảo luận

-- bạn chép mạng ạ
-- không bạn ơi bài này mình học năm lớp 7 lên làm lại í

Lời giải 2 :

Hai câu đầu là 2 câu kể người, kể việc. Nó ngắn gọn nhưng rất đầy đủ. Mấy chục năm xa cách dồn tự lại trong 2 câu thơ ngắn ngủi. Câu đầu bị chặn bởi 2 mốc thời gian, còn lại trải ra 1 khoảng thời gian mênh mông ở giữa. Trong khoảng 50 năm giữa 2 mốc thời gian ấy, ta có thể hình dung bao nhiêu bão tố phong ba đã đến với tác giả. Những bon chen trong cuộc sống làm mái tóc tác giả pha sương. Mái đầu của người ly hương rất giàu sức gợi. Nó vừa là dấu hiệu của thời gian. của tuổi tác vừa là dấu ấn của 1 cuộc đời. Và biết đâu trong muôn ngàn sợi bạc ấy, người ta tìm thấy những sợi bạc vì nỗi nhớ quê hương.

Trong 2 câu đầu, chú ý đến cụm từ "hương âm vô cải" (giọng quê không đổi). Nếu người ta cần 1 cái gì đó để kiểm nghiệm cái thuỷ chung son sắt của kẻ ly hương thì chỉ cần nghe "Giọng quê"của con người ấy. Ý thơ ngắn gọn mà sâu sắc. Mấy chục năm là một khoảng thời gian không ngắn chút nào thế mà cái tình đối với quê hương của tác giả vẫn không hề thay đổi.

Cái tình đối với quê hương của nhà thơ là như thế. Thế nhưng hai câu thơ đầu đầy tự hào thì hai câu thơ sau đến đột ngột, ngậm ngùi và sót xa biết bao:

"Nhi đồng tương kiến, bất tương thức (Trẻ con nhìn lạ không chào)

Tiểu vấn: Khách tòng hà xứ lai (Hỏi rằng: Khách ở chốn nào lại chơi?)"

Một tình huống thật quá bất ngờ, hóm hỉnh mà sót xa thấm thía. Nhìn lũ trẻ cười vui với câu hỏi đầy ngây thơ, lòng tác giả lại cồn cào lên bao lỗi nhớ niềm thương. Ồ! hoá ra mình không còn trẻ nữa. Không biết ở cái làng nhỏ bé này còn bao nhiêu người có thể nhớ mặt và gọi đúng tên ta. Ôi! Sao ta muốn tìm về một nơi ấm áp mà không tìm được. Đặt chân về đúng mảnh đất yêu thương ta không hề thấy lạ. Ta vẫn thuỷ chung và son sắc như xưa, vậy mà sao quê hương đang nhìn ta với một con mắt lạ lẫm, hững hờ...những dòng suy nghĩ của nhà thơ cứ theo cái mạch ấy mà chảy cùng với câu thơ mà ý nghĩa còn đang bỏ ngỏ. Trước câu hỏi ngây thơ của trẻ nhỏ, lòng tác giả bùi ngùi một lỗi sót xa.

Từ hai câu thơ đầu đến 2 câu thơ sau là cả một sự đổi thay rất lớn. Người ly hương vốn là chủ nhà thế mà tự nhiên đột ngột biến thành người không quen biết; Từ một con người hí hửng về làng ôm trong lòng bao lỗi nhỡ niềm thương, nay hoá thành người xa lạ. Hai câu thơ kết thúc hụt hẫng chơi với. Lỗi buồn của tác giả cũng từ đó mà mênh mông lan toả biết nhường nào.

Bài thơ của Hạ Tri Chương khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động. Bốn câu thơ ngắn gọn mà ý tứ cô đọng, hóm hỉnh, sâu xa. Tình quê của tác giả không ồn ào mà vô cùng tha thiết, ý nghĩa của nó khiến chúng ta không thể không cảm thấy rung động, xót xa.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247