Mỗi người đều có rất nhiều những trải nghiệm đáng nhớ. Nhưng chắc hẳn rằng có rất nhiều người có những trải nghiệm cùng với người thân trong gia đình,hay bạn bè thân mến,nhưng trải nghiệm mà em muốn nói với mọi người trải nghiệm của em là vì một chuyến đi đã dạy cho em biết bao bài học ý nghĩa về lòng người,hay những phận người các em nghèo khổ sống ở trại trẻ mồ côi mà chăm chỉ,ngoan ngoãn.
Tôi vẫn còn nhớ ngày ấy.Tầm tháng 3,năm ngoái trường tôi đã tổ chức một họat động là cho học sinh toàn trường đến thăm trại trẻ mồ côi Sao Mai.Lúc đó,khi cô giáo thông báo tin này,mọi người trong lớp của tôi đều rất háo hức,ai cũng tò mò chuyến đi này.
Chuyến đi dù không dài nhưng đã để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc khó có thể nói thành lời được.Chuyến đi ấy đã giáo dục cho tôi biết bao điều như bài học về tinh thần tương thân tương ái,tinh thần đoàn kết và cho các em nhận thấy rằng nên giúp đỡ các học sinh có hoàn cảnh đặc biệt.Nhà trường vận động tất cả học sinh trên toàn trường góp tiền ủng hộ tiền để mua quà Tết các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi,để an ủi các em phần nào.Tôi thấy có rất nhiều bạn xin tiền bố,mẹ để góp,tôi nghĩ rằng những vị phụ huynh ấy chắc rằng sẽ rất rất cảm động vì các em còn nhỏ mà đã biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn,san sẻ nỗi đau mất mát cho những em nhỏ ấy. Nhà trường còn phân phát cho để học sinh các lớp tự gói quà,nhìn những gói quà dù nhỏ nhưng tràn đầy lòng yêu thương của các bạn trong lớp dành cho các em ở trại trẻ mồ côi,những món quà bên trong là sách,vở,bút,thước,quần áo và những gói bim bim,trong mỗi phần quà đều có những lời chúc của các bạn dành cho các em bằng cả tấm lòng của mình.Những món quà tràn ngập sự yêu thương trao đến tay các em nhỏ mong rằng các em sẽ vui vẻ hơn và hạnh phúc hơn nữa.Tôi thấy rằng tình yêu thương là chiếc cầu nối đơn giản nhất giữa con người với con người,những hành động nhỏ nhoi với người này nhưng lại đem đến những cảm xúc thân thương ấm áp vô cùng đối với người khác,đơn giản nhưng trà đầy yêu thương.Tình yêu thương rất đơn giản chỉ cần bạn
Cuối cùng ngàu khởi hành đã tới,dừng trước cổng của trại trẻ mồ côi Sao Mai.Tôi cùng những người bạn của mình và cô giáo mang những gói quà vào.Đã có một sư cô bước ra khi thấy bọn em vào.Sư cô nhìn rất trẻ,chắc cũng tầm bốn mươi mấy tuổi,bà có đôi mắt hiền từ và ấm áp,bà mặc một bộ đò màu xám và đem khăn trùm đầu.Sư cô lịch sự chào chúng tôi,mỉm cười hiền từ và mời bọn em vào.Đi trên đường vào tôi thấy có rất nhiều trẻ em đang chơi,ai cũng rất vui vẻ.Sư cô đưa em tới nhà chính của trại.Cô giáo chúng em nói:
“Các em hãy tự trao cho các em nhỏ những món quà này và hãy chơi với các em nhé.”
Cả lớp đồng thanh nói to:
”Dạ vâng ạ.”
Nói rồi cô nói các bạn lấy quà từ trên xe xuống để tặng cho các em nhỏ.Xong rồi sư cô dẫn chúng tôi vào trong,bên trong có rất nhiều em nhỏ đang chơi trong đây,sư cô dịu dàng nói với các em nhỏ:
“Các con,hôm nay có những vị khách đến thăm chúng ta các con phải thật ngoan,cảm ơn họ vì đã đến thăm chúng ta nhé họ còn mang những món quà tặng cho các co nữa đấy,ai nhận được quà thì phải cảm ơn họ nhé.’’
Trên tay mỗi bạn cầm ba bốn bì quà vui vẻ trao cho từng em nhỏ,em nào cũng vui vẻ khi được nhận quà,các em cảm ơn chúng tôi rất nhiều.Chúng tôi cứ như vậy cho đến khi phát hết quà trên xe.Phát xong quà,cô giáo gọi chúng tôi lại đi theo sư cô.Đi theo sư cô chúng em thấy một căn phòng nhỏ,bên trong là những chiếc giường được đặt cạnh nhau,đang nằm là những đứa bé 1,2 tuổi,có những người còn bằng hoặc lớn hơn chúng em nữa.Sư cô nói;
“Những đứa trẻ ở đây đều bị bệnh bại liệt,chỉ có vài đứa là nói được thôi.Có những cha mẹ vì không nuôi nổi nên đã bỏ lại ở đây.Các em ở đây,mỗi em đều có hoàn cảnh hết sức thương tâm.Em đầu đường,em xóm chợ,em thì bị bỏ lại thùng rác nơi ven đường,em thì mắc bệnh y nan từ nhỏ ba mẹ không có điều kiện chữa trị nên bỏ lại ở bệnh viện,…Có nhiều em được phát hiện trong tình trạng nguy kịch.Và có nhiều sinh linh bé bỏng,chưa kịp cảm nhận hạnh phúc nơi gia đình,còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm của cha mẹ đã ra đi trong sự hối tiếc của mọi người,những em ấy đã ra đi khi còn chưa được cảm nhận được tình thương của các nhà hảo tâm dành cho các em,chưa được cảm nhận cuộc sống xunh quanh vui vẻ đến nhường nào,như đã biết tình cảm của mình,các em,em nào em nấy đều rất ngoan,rất yêu thương và đùm bọc lẫn nhau,chăm chỉ học hành,các em lớn thì chăm sóc các em nhỏ hơn’’
Nói đến đây,sư cô bật khóc .Ôi,tôi không thể tin được,khi chúng tôi ăn no mặc sướng,vui chơi bên gia đình thì đã có nhiều em nhỏ đã chịu nhiều đau thương,mất mát nhiều đến như thế.Tôi nhìn sang các em nhỏ bên kia,các em nhỏ đang vui vẻ cầm những món quà trên tay.Dù món quà không nhiều nhưng các em vẫn rất trân trọng nó,vẫn cảm ơn chúng tôi đã tặng quà cho các em khiến em cảm thấy rất cảm động.Chắc hẳn các em ấy cũng nhận ra rằng dù các em không có một cuộc sống tốt như mong đợi nhưng vẫn luôn có những cánh tay sẵn sàng vươn ra để vỗ về,chăm sóc và yêu thương các em nhỏ,cho các em nhận thấy rằng bất kể ai cũng có thể cho em tình yêu thương của gia đình,hơi ấm của cha mẹ.Những người có cuộc sống tốt đẹp hơn,sẵn sàng trao cho các em những phần quà,an ủi các em phần nào,..
Nhìn những khuôn mặt ngây thơ,trong sáng,đáng yêu,trong đôi mắt các em thể hiện rõ nỗi khao khát có được tình yêu thương của gia đình .Nhìn vào những đôi mắt ấy,lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả trong lòng.Xót xa khi nhìn vô những tinh linh đã bị cha mẹ mình hắt hủi.Chúng tôi rất đau lòng,vì từ nhỏ đến giờ đã sống trong một cuộc sống vui vẻ,hạnh phúc và ấm no,chúng tôi không cần lo bất kỳ thứ gì vì đã có ba mẹ ở bên.Nhưng chúng tôi lại ít để ý rằng ngoài những cuộc sống hạnh phúc ra thì vẫn có những người sinh ra trong nỗi bất hạnh vô cùng,vì vậy chúng ta nên quan tâm những người xunh quanh hơn đừng chỉ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân của mình.Tôi chắc chắn rằng chắn rằng dù thành phố có phát triển đến cỡ nào thì vẫn có những người đâu khổ,bất hạnh,những tinh linh mới chào đời đã bị bỏ rơi.Nhưng thật may mắn vì đã có những trung tâm bảo trợ,những nhà hảo tâm vẫn dang tay ra giúp đỡ các em.Em nghĩ:”Tại sao những người làm cha,làm mẹ lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ những đứa con của mình chứ.”Chia tay với các em nhỏ,chia tay trại trẻ mồ côi với bao nhiêu lưu luyến ,nỗi niềm trong lòng em.
Chuyến đi đã dạy cho em những thứ mà em sẽ không bao giờ quên được,dạy cho em những bài học ý nghĩa của cuộc sống,lòng bao dung và ấm áp của con người.Em mong rằng sau này,ai đó sẽ nhận nuôi các em,cho các em những thứ tình cảm mà các em nhỏ mong ước bấy lâu nay.Cuộc sống như một vòng tuần hoàn chúng ta đã quá bận rộn với những giờ bon chen chỉ để ý đến miếng cơm manh áo mặc,thử hỏi xem chúng ta đã bao giờ để những con người bất hạnh tột độ,luôn rất vất vả để có miếng ăn.Dù có những người vô cùng giàu có nhưng lại không bao giờ quan tâm những người nghèo,ở nhiều quốc gia sự cách biệt giàu nghèo quá lớn,người giàu họ sống như những vị vua còn người nghèo họ đã đổ mồ hôi,vất vả bao nhieu thì chỉ nhận được một chút,còn không đủ sống qua ngày.Chúng ta nên quan tâm họ nhiều hơn,đóng góp ít tiền,dù ít nhưng tâm nhiều là được,nếu ai cũng như vậy thì sẽ tạo ra một xã hội tốt đẹp và ngập tràn tình yêu,nơi đấy ai cũng bình đẳng như ai.
Lần ấy, nhân dịp tết trung thu, trường chúng em tổ chức cho đại diện học sinh các lớp đi thăm và tặng quà trung thu cho những em bé thuộc nhiều trại trẻ mồ côi khác nhau trong và ngoài thành phố. Lớp em được phân công gặp gỡ các em trong trại trẻ Hoa Hồng ở cách trường hơn 20 cây số. Vì đường khá xa nên nhóm chúng em chỉ đi được 20 bạn cùng cô chủ nhiệm và đại diện hội phụ huynh lớp. Em rất hào hứng vì nhận nhiệm vụ tổ chức trò chơi phát thưởng cho các bé. Chúng em còn tự tay làm những chiếc lồng đèn trung thu để tặng cho các em thiếu nhi.
6h30 sáng, chúng em cùng nhau trên một chiếc xe lớn của trường, xe đi khỏi trung tâm thành phố khoảng 5 cây số thì rẽ sang một con đường khá vắng, hai bên đường là những hàng cây xanh chạy dài. Xe chúng em dừng lại ở một ngôi trường nhỏ, trường đã cũ kĩ nhưng có khoảng sân khá rộng. Cô giáo hướng dẫn chúng em từng hàng đi vào. Sau khi gặp gỡ cô hiệu trưởng của trường Hoa Hồng, cô chủ nhiệm cho chúng em ra sân sau để gặp các bạn nhỏ đang chơi ở đấy. NHìn thấy chúng em, các em nhỏ rất vui mừng. Chúng chẳng ngại người lạ và ùa đến bắt tay, ôm lấy chúng em như người thân lâu ngày gặp gỡ. Em xúc động bàng hoàng khi nhận ra hơn 50 đứa trẻ ở đấy thì có nửa số em bị dị tật. Cô bảo mẫu phụ trách dạy các bé đã trò chuyện với chúng em rất nhiều. Cô tâm sự các bé ở đây đa phần bị cha mẹ bỏ rơi vì chúng bệnh tật bẩm sinh. Cũng có những đứa trẻ bình thường khác thì cha mẹ chúng là những cô cậu trẻ tuổi chưa có trách nhiệm nuôi con. Cô chỉ vào cô bé bị mất cả hai tay và nói “Bé đó tên là Hân, mẹ bé mất sớm, ba bé không có khả năng nuôi con khi bé bị dị tật nên đã gửi vào đây từ khi bé còn chưa biết bò”. Nhìn đôi mắt cô buồn rười rượi khi nhắc đến cậu bé đang ôm cổ cô “thằng bé này tội hơn nữa, người ta thấy nó trong sọt rác ở nhà vệ sinh công cộng lúc nó mới có mấy ngày. Không ai nhận nó nên mấy chú công an gửi vào đây, nó còn không có cái tên nữa. Mấy cô trong đây đặt cho nó tên Phúc, mong cho cuộc đời nó hạnh phúc hơn”. Nghe cô ấy kể, em nghe tim mình nhoi nhói, sống mũi cay sè. Nhìn xung quanh có nhiều bạn đã thút thít khóc. Cô chủ nhiệm em thì nước mắt ròng ròng. Cô bảo mẫu và cô chủ nhiệm lớp em cùng phát sữa và lồng đèn cho các bé. Các bé được dạy bảo rất ngoan nên em nào cũng lễ phép cúi đầu chờ lượt mình. Có một bé gái đứng nép bên gốc cây không thể uống được sữa vì em không biết dùng ống hút. Em chạy đến giúp bé nhưng bé òa lên khóc và bỏ chạy. Cô bảo mẫu chạy thei ôm bé vào lòng. Cô an ủi bé và giải thích cho bé hiểu. Ban đầu bé nhìn em ngại ngùng lo sợ nhưng dần dần đã quen nên chạy đến nắm tay em. Gương mặt bé rất khác so với những đứa trẻ bình thường. Cô bảo mẫu nói do em bị bệnh down nên rất nhút nhát với mọi người. Mọi hoạt động của em đều chậm chạp hơn các bạn nhưng em cũng rất ngoan và sống tình cảm. Trước cảnh xúc động của các bé, chúng em không thể nào thực hiện được kế hoạc là ca hát và đố vui. Thay vào đó, chúng em cùng chơi đùa với các bé. Chúng em chia nhau từng nhóm nhỏ để kể chuyện cho bé nghe. Giờ ăn trưa, chúng em phụ các cô bảo mẫu ở đấy đút cho những bé nhỏ ăn và thay quần áo cho các bé. Mặc dù vẫn còn háo hức được vui chơi nhưng các bé rất ngoan và vâng lời. Đến giờ ngủ trưa, các bé vào phòng ngủ, ở đấy có sẵn nệm nhỏ và gối cho mỗi giường. Chúng em đứng nhìn các bé ngủ say rồi chuẩn bị ra về mà lòng lưu luyến. Trên đường về trường, cô giáo đã nói với chúng em “các em đã may mắn hơn các bạn nhỏ trường Hoa Hồng, các em hãy cảm ơn ba mẹ mình đã thương yêu và chăm sóc các em. Các em phải học hành chăm ngoan để không phụ công ơn của ba mẹ mình nhé!”Chúng em đều đồng thanh đáp vâng lời cô giáo.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247