Trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất thời thơ ấu, thì kỷ niệm đáng nhớ nhất của em là một lần lỡ nghịch dại tắm sông dù không biết bơi. Sau lần đó em đã làm bố mẹ rất lo lắng. Em cũng đã rất ân hận và hứa sẽ ko bao giờ tái phạm nữa. Chuyện là như thế này.
Hồi đó là vào 1 buổi trưa hè nắng nóng 40 độ gay gắt cực điểm. Em đang ở nhà chơi bi 1 mình trong chán chường thì bọn bạn của em đến nhà em rủ em đi tắm sông. Em đã lưỡng lự vì mình không biết bơi, nếu mà đi thì bố mẹ sẽ đánh đòn nên em đã chần chừ. Nhưng vì chúng nó kêu em mãi và bảo là không tắm thì chơi trên bờ thôi. Thấy lời đề nghị hấp dẫn quá nên em đã trốn bố mẹ đi tắm sông với tụi bạn trong xóm. Con sông quê em là niềm tự hào của bọn em. Nước quanh năm trong xanh, mát lạnh, hai bên là hai hàng lau thơ mộng. Em ngồi trên bờ xem chúng nó tắm vui vẻ, lòng cũng vô cùng thèm thuồng nhưng không biết bơi nên không dám liều. Đột nhiên có đứa hất nước vào người em, rồi 2 đứa, 3 đứa, cả bọn dưới sông hất nước lên người em trêu chọc inh ỏi. Em vì bị cuốn theo vui quá nên nhảy tùm liều xuống sông để đáp trả những "viên đạn nước" của chúng nó. Chúng nó kêu ồ lên vì em dám nhảy xuống làm em càng hiếu thắng hơn. Chúng em nô đùa ầm ĩ và em cố gắng chới với đạp chân đạp tay để nổi. Đột nhiên có 1 người lớn đi qua phát hiện bọn em tắm sông nên đã chạy đến mắng. Chúng bạn của em đều bơi nhanh được vào bờ, riêng chỉ có em không bơi được mà đột nhiên bị chuột rút và em dần chìm nghỉm. Em kêu cứu nhưng bọn bạn đứng trên bờ lo lắng hoảng loạn ko biết phải làm gì để cứu em. Và người lớn đó đã nhảy xuống cứu em. Em vô cùng sợ hãi, uống no nước sông, nước mắt hòa lẫn nước sông, em được 1 phen hú tim. Và bố mẹ đã biết chuyện, dù ko bị đánh nhưng em bị phạt cấm đi chơi 1 tháng. Và bài học đó là bài học nhớ đời với em.
Qua lần đó, em đã biết mình ko nên nghịch dại thế nào. Nghịch dại rồi làm bố mẹ lo lắng, liều lĩnh ko quan tâm tính mạng bản thân như vậy là điều không nên làm chút nào. Em hứa sẽ ko bao giờ nghịch dại như vậy nữa.
Mỗi người đều đã từng mắc phải lỗi lầm. Và tôi cũng như vậy. Nhưng nhờ có lỗi lầm đó mà tôi đã nhận ra một bài học quý giá cho bản thân.
Sau khi thi đỗ vào một trường cấp hai chuyên của huyện, tôi rất hãnh diện. Mọi người trong gia đình đều cảm thấy tự hào về tôi. Điều đó khiến tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng việc học hành.
Ở lớp học, tôi quen được nhiều người bạn mới. Chúng tôi thường bày trò nghịch phá khiến các thầy cô rất tức giận. Một lần nọ, tôi đã bỏ học theo lũ bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học. Chúng tôi đã đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô nói rằng sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.
Buổi tối, tôi trở về nhà mà cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Nhưng mẹ chẳng những không quát mắng, mà còn ân cần hỏi han tôi. Điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên. Sau bữa cơm tối, tôi lên phòng ngồi học bài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào, trò chuyện với tôi. Mẹ nói rằng đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của tôi. Tôi lo lắng chờ nghe lời trách mắng. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại phải phiền lòng. Nhưng nhờ có sự bao dung của bà mà mẹ đã thay đổi...”. Sau đó, mẹ còn kể cho tôi nghe rất nhiều kỉ niệm về thời thơ ấu của mình. Tôi chăm chú lắng nghe lời mẹ kể.
Tôi cảm thấy hối hận về những hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi ôm lấy mẹ, rồi nói lời xin lỗi. Những câu chuyện mà mẹ kể cho tôi nghe đã giúp tôi nhận ra được lỗi lầm của bản thân.
Sau lần đó, tôi đã trở nên ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn. Hôm nay, tôi đã trở thành con ngoan, trò giỏi để mẹ luôn cảm thấy tự hào về con gái của mình.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247