Lời giải 1 :
Đó là một ngày hè thứ 6 trong tuần, đến tiết cô Thanh – giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi – bước vào lớp. Chúng tôi đứng lên chào cô và bắt đầu tiết học. Hết tiết trước khi rời lớp cô có thông báo rằng: để chuẩn bị điểm tổng kết kết thúc năm học lớp 7 thì vào giờ này tuần tới các em sẽ có một bài kiểm tra môn Toán 45’, thế nên cô mong các em về chuẩn bị cho thật kĩ lưỡng nhé”. Không khí lớp tôi xôn xao một hồi vì dường như tâm lí sắp nghỉ hè đã chi phối hầu hết các bạn và không hề muốn ôn tập học hành hay kiểm tra cả trong đó có tôi. Bản tính hay chơi và rất bướng bỉnh của tôi kiểm soát toàn bộ suy nghĩ, tôi chẳng muốn dính dáng bất cứ bài kiểm tra hay bài thi nào trong không khí thoải mái của những ngày cuối năm. Nhưng tất nhiên cũng không thể để bài kiểm tra môn toán quan trọng kia rơi xuống hố sâu với con trứng ngỗng nên tôi quyết định sẽ ăn gian, quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra. Tôi kĩ lưỡng chuẩn bị những mẫu “phao” bé tí hon với suy nghĩ an phận rằng" sẽ thật khó để cô Thanh phát hiện ra hành động của mình”.
Và rồi ngày kiểm tra toán cũng đến giờ kiểm tra toán vào tuần tới ấy. Vẫn là nhịp đều đều của tiết học. Cô Thanh bước vào lớp và phát giấy tờ đề kiểm tra cho các bạn học sinh trong lớp. Tôi cũng đón nhận tờ bài kiểm tra và bắt đầu làm. Với một bộ não mải chơi, không ôn tập chuẩn bị bài như tôi thì sẽ chẳng có chút kiến thức nào đọng lại để hoàn thành bài làm. Tôi bắt đầu lén lút, tận dụng những mẫu phao mà mình đã kì công chuẩn bị. Tôi cúi gập người, lấy chiếc túi bút vĩ đại của mình để che mất tầm tay đi. Sau đó lén lúc giáo viên không để ý tôi mở thật nhẹ nhàng, kín đáo mà đầy điêu luyện các mẫu phao ra và xem tất cả công thức đã viết trong đó. Mọi thứ sẽ thật suôn sẻ nếu tôi biết cân bằng việc chép phao và việc quan sát giáo viên. Cứ thế tôi cặm cụi viết và copy bài mà không để ý rằng cô Thanh từ khi nào vòng xuống cuối lớp và đi đến đằng sau chỗ tôi một cách lặng lẽ như thế nào. Bỗng nhiên Lan- cô bạn cùng bàn- huých tay tôi ra hiệu nhưng tôi cáu gắt
- Mày hâm hả, không thấy tao đang tập trung à?
- Không phải, mà là Cô Thanh đang đứng sau mày
Như một luồng gió thổi qua làm lạnh gáy tôi, giờ đây tôi sợ khi quay lại người đứng cạnh là cô, và người đằng sau cũng là cô, sợ ánh mắt cô đang nhìn mình như thế nào.
- Oanh cứ làm hết bài đi nhé !
Tôi tuân thủ làm bài trong tâm lí lo sợ. Cuối giờ tôi vẫn còn mang vẻ mặt âu sầu không dám ngẩng mặt nhìn bạn bè và nhất là cô. Từng bước chân cứ nặng trĩu lê trên đất đi ra cửa. Bỗng có tiếng gọi tôi lại. Là cô
- Oanh ở lại với cô chút nhé.
- Dạ vâng! Tôi đáp bằng giọng trầm buồn nhưng rất khó ưa.
- Em ngồi ghế đi, cô nhẹ nhàng nói
Ngồi xuống, cô cũng theo tôi mà ngồi cạnh tôi, một cử chỉ rất nhỏ mà rất lạ của giáo viên với học sinh mà tôi chưa từng thấy.
- Em nói cô nghe, sao em lại thái độ sai vậy
Tôi biết trước chỉ có thể là đề cập đến chuyện thái độ sai của tôi. Nhưng tâm lí ngang bướng tính cách hiếu thắng bảo thủ của mình tôi tự dặn lòng mình là phải phản bác lại những lời buộc tội của cô dù biết mình sai. Tôi thầm nghĩ phải trả lời sao cho mình không làm sai.
- Không học bài chứ sao ạ
Câu trả lời cộc lốc thiếu kính ngữ dường như có làm mặt cô hơi biến sắc nhưng vẫn còn giữ được nét dịu dàng thường ngày xinh đẹp vốn có của cô
- Em bận lắm hả
- Không ạ -vẫn là thái độ khó ưa
- Em có thể nói lí do không, cô sẽ chia sẻ nếu em gặp khó khăn trong học tập.
- Thưa cô là vì, bây giờ đã là cuối năm, sẽ chẳng một bạn nào ngay cả trong lớp mình ấy ạ, chẳng có ai muốn lại bị gò ép trong không khí căng thẳng của học tập và kiểm tra đâu ạ, sẽ chẳng ai muốn học trong những ngày mà mình được phép nghỉ ngơi cả ạ - như được mùa tôi đã tuôn ra những cảm xúc trong lòng với một thái độ khiến đối phương khó chịu cùng tông giọng pha chút cáu gắt.
- Thì ra vậy ( giọng cô trầm lại) nhưng sau cùng chỉ có mình em quay bài thôi đúng không? Cô biết tâm lí đó các em vì dẫu sao cô cũng trải qua tuổi học trò. Cô sẽ tha thứ cho em vì cô kì vọng đây sẽ là bài học cho em thành người, vì cô tin sau hôm nay dù cô không trách móc em thì sau buổi này em sẽ chẳng còn tái phạm nữa vì cô kì vọng vào cô bé rất tự tin ở mọi lúc như em
Tôi bất ngờ trước những cử chỉ, lời nói, nét mặt rất ôn nhu của cô. Chính thái độ, phong thái ấy đã khiến mọi suy nghĩ bảo thủ trong tôi như sập xuống. Cảm giác hối hận tràn ngập xâm chiếm cơ thể tôi lúc này.
Cô bước ra trước của lớp từ lúc nào không hay và câu cuối cô gửi lại: "cô tin em sẽ thành công nếu em sửa chữa mọi thứ một cách kịp thời cô bé của cô ạ" kèm với là một nụ cười. Tôi đâu biết rằng đó là lần cuối tôi nhìn thấy cô tại ngôi trường. Vì cô được lệnh chuyển công tác vào Nam ngay tuần sau
Cứ thế hình ảnh cô in đậm trong tâm trí tôi mỗi ngày mà tôi nhớ lại ngày đầy tội lỗi ấy của mình. Lòng lại càng thêm yêu quý người giáo viên dịu dàng, mẫu mực năm ấy. Bài học đó sẽ làm tôi nhớ mãi tong suốt chặng đường đời sau này.
Em xin lỗi và cảm ơn cô!
#THAMKHAO.
Thảo luận
-- Chúc bạn học tốt
-- Cho mk 1tym+5*+ctlhn nha bạn
-- Cho mk 1tym + ctlhn nữa nha bann
-- Cho mk 1tym + ctlhn đi bạn
-- Mk trả lời đầy đủ mà
-- bạn có copy mạng ko đấy