Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Kể về một kỉ niệm khiến e nhớ mãi K...

Kể về một kỉ niệm khiến e nhớ mãi K copy mạng càng dài càng tốt mình cảm ơn câu hỏi 3250673 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về một kỉ niệm khiến e nhớ mãi K copy mạng càng dài càng tốt mình cảm ơn

Lời giải 1 :

                 Buổi sáng hôm ấy, tôi cố gắng dậy thật sớm, lòng tôi nao nức , rộn ràng, ngực vỗ trống liên tục như thôi thúc , con tim cứ nôn nao ,tưng bừng như buổi tựu trường đầu tiên. Tôi đạp xe trên con đường quen thuộc ngày nào, tuy có xe máy nhưng tôi vẫn muốn trải nghiệm  lại cảm giác như hồi còn bé. Hôm ấy , con đường yên lặng 1 cách lạ thường , dưới cái nắng 30 độ như thúc dục tôi mau đến trường .Từ đường Dương Văn Hảo ta có thể thấy đc bao nhiêu là cánh hoa phượng vĩ như những ngọn lửa hồng trong làn gió mùa hè mát lạnh

    Ngã đường mà tôi đi học đầy rẫy những ổ gà, ổ voi dần dập và mỗi khi trời mưa như chút nước thì đó không còn là con đường nữa mà là các thung lũng bùn. Ngày nào vào lớp quần áo tôi cũng lấm lem như vừa nghịch bẩn. Nhưng giờ con đường đó đã đc nhà nước tu sửa thành đường bê tông lót nhựa nhãn bóng . Ngày xưa, mỗi lần đi học sớm qua ngang khu nghĩa địa sau trường thì tôi lại sởn da gà bởi tiếng lá cây sào sạc, tiếng chim cú mèo kêu “ cúc cu” khiến lòng tôi đầy sự sợ hãy. Giờ thì cả tiếng chim vàng oanh hót ríu rít cũng rất khó tìm  vì những ngôi nhà cao tầng mọc lên xung quanh trường tôi đã lấy đi nơi cư trú của chúng. Nhưng thứ bất di bất dịch , đó là vị trí của ngôi trường tôi, nằm giữa ngả ba đường . Trước cổng trường ngày xưa có bao nhiêu là cau mọc sừng sững tôi coi nó là những vệ sĩ bảo vệ ngôi trường, và tỏa bóng mát khắp đường về cho chúng tôi. Giờ lại thay vào đó những hàng rào làm bằng sắt vừa khang trang, vừa chắc chắn nó đc coi là lớp áo bảo vệ mới của trường  ta. Tôi bồi hồi nó đầu cố nhìn vào sâu trong trường. Vì hôm nay là thứ 7 và cũng đang trong kì  nghỉ hè nên học sinh và giáo viên không đến trường.Cổng trường mở ra, tôi vẫn bồi hồi đứng đó với chiếc xe đạp của mình mà không dám tiến vào. Ngước đầu nhìn lên phía trên tôi thấy , tấm biển hiệu bằng nhựa có tuổi ngày kia mỗi khi có bão táp là nghiêng mình rung rinh  theo gió , nhưng em thấy bây giờ vị trí đó không còn là nó mà thay vào đó là tấm biển điện tử với dòng chữ xanh , đỏ hiện lên  miệng em lảm nhảm đọc “ Trường THCS Lê Hồng Phong ” trông rất hiện đại, người đi đường cũng phải dừng lại thích thú đọc. Dẫn xe bước vào cổng, tôi choáng ngợp trước mắt khung cảnh ngày tựu trường ùa về, cứ như tôi vừa xuyên không trở về quá khứ ấy. Các em nhỏ nô đùa rượt đuổi chạy qua chạy lại quay quanh tôi, tôi giơ bàn tay lên định chào họ thì bùm tôi trở về hiện tại. Thì ra nãy giờ tôi chỉ ảo tưởng. Tôi bỡ ngỡ , lủi thủi dắt xe vào “ chỗ cũ ” để dựng, nhưng đó không còn là chỗ đậu xe bừa bãi năm nào của tôi nữa mà là 1 cái nhà xe to lớn có hàng rào điện tử chống trộm kiên cố tôi nghĩ thầm “ chà học sinh bây giờ  sung sướng thật có cả hàng rào  nữa cơ “, toi đành dựng xe bên ngoài. 1 mình lẳng lặng tiến vào bên trong. Sân trường  giờ có vẻ rộng hơn trước, sân cát thay vào sân đan, những gốc cây phượng to lớn thay bằng các trụ bê tông cốt thép
to lớn có cả sân bi sắt,sân tập thể dục, sân khấu hoàng tráng vào các dịp lễ,...

Dọc theo hành lang cũ đc xếp gạch ngói mới đỏ gạch. Trường tôi đến 2 tầng lận, để tránh mất thời gian nên tôi chỉ đi dạo quanh tầng dưới, đi ngang qua các lớp học đc sơn bóng màu xanh da trời  cảm giác thích thú dành  cho hs, phòng vi tính là hiện đại nhất trường rồi, với trang thiết bị hiện đại hơn 20 năm trước rất nhiều nào là: máy quay, máy lạnh, máy vi tính window hiện đại,... nói chung đầy đủ hơn lúc tôi còn học ở đây rất nhiều. Không thể không  dừng lại ở thư viện nó có mùi sách đặc trưng của trường học, với đầy đủ các loại sách mà tôi yêu thích. Nhưng tôi thích nhất là phòng thiết bị hay còn có tên gọi là phòng thí nghiệm, với bao nhiêu là dụng cụ  cho mỗi môn học : Hóa Học thì có giấy quỳ, ống nghiệm,...Sinh Học thì có mô hình cơ thể người, kính hiển vi,...

Địa Lí thì có quả địa cầu, ATLAT,.., tôi phải cá với các bạn rằng khi mọi người đưa con em mình đến đây học họ sẽ trở thành nhân tài cho đất nc, tôi không khỏi  xuýt xoa, cảm thán. Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm,nhìn lên các tầng trên nó vẫn như thế 8 cái camera ngày xưa giờ đã “ sinh sôi nảy nở “ ra 20 cái.

Đi lòng vòng 1 hồi, tôi sực nhớ ra nơi mà mình muốn đến nhất đó là băng ghế màu trắng bạc, dưới gốc phượng vĩ thân  to cao sừng sững ngày nào, tất cả mọi thứ đều hay đổi duy nhất có mỗi nơi này là giữ nguyên vì nó cất giấu rất nhiều bí mật của tụi học trò chúng tôi sau giờ học căng thẳng, tôi thường đến đây ngước mặt lên trời cao thì thầm lời ông phương vĩ rằng”ông ơi, con hôm nay đc cô cho điểm 10 đấy ạ!  Ông ơi, hôm nay con bị cô  phạt vì đi học trễ ạ!

Cây phượng như nghe thấy lời tôi nói nên  thổi 1 làn gió mát từ cành cây cao uyển chuyển xuống tận mặt đất, khiến tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên. Ngồi dưới gốc cây 1 hồi thì tôi sực nhớ lại bức lại bức ảnh lúc sáng, lấy từ trong túi ra , mất tôi ngân ngấn lệ tôi nhớ ngày nào mình bật khóc khi mới bước chân vào lớp 6 chính cái cây này là điểm  tựa sau giờ học căng thẳng. Không biết giờ này các bạn có còn nhớ con không nữa, con muốn trẻ lại được  đi học lại có được không ạ .Vừa nói dứt  tiếng, thì 1 làn gió nhẹ khiến khung cảnh trước mắt tôi lại thay đổi nữa đưa tôi trở về thế giới  tuổi thơ  vào 1 buổi ra chơi  của năm lớp 6, tôi nhớ rõ như in hôm đó là ngày xui xẻo nhất của thằng Đăng, nó bị ông thầy hiệu phó  tịch thu đôi dép lào màu vàng mới mua, bị phạt dưới phòng hiệu trưởng cả giờ ra chơi. Lúc đó cu cậu hóng hách lắm, ai mắng cũng chả sợ, tôi ôm bụng ngồi cười ha hả, khi thấy nó bị phạt. Tiếp theo nơi mà lòng tôi nôn nao bước chân nhanh nhẹn  nhất đó là căn phòng đặc biệc lớp 9A6 Năm ấy lớp tôi đc coi là lớp nổi tiếng nhất khối vì đc chính tay thầy Cường chủ nhiệm. Bước đến hành lang lớp học, khung cảnh thơ mộng xuất hiện trước mắt tôi, nhìn qua cửa sổ tôi thấy đó là 1 buổi kiểm tra thường xuyên môn văn của lớp tôi. Người ngồi trên ghế đó là người quyền lực nhất lớp tôi Thầy Cường đang cặm cụi đọc sách.Khi mới vào  học lớp 9,  tôi đoán  đây có lẽ là 1 người thầy khắc khe, khó tính . Nhưng không với dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng ko thể lẫn với bất cứ ai của thầy khiến tôi có 1 cách nhìn nhận khác. Khi ấy Văn là cacis môn mà tôi yếu nhất, mọi thầy cô dạy văn lớp dưới  thật sự bất lực hoàn toàn với  cái văn trong tôi, tìm mọi cách dạy cũng ko thể khiến tôi khá hơn đc.

Nhưng ở thầy có 1 bí quyết gì đó , làm cho tôi mỗi khi tới tiết văn là chăm chú , là hăng say nghe thầy giảng với giọng trầm ấm, trong trẻo. Khuôn mặt thầy giờ đây đầy  những chấm mè đen và những vết chân chim của mình trên đôi mắt đen huyền chứa hàng triệu vì sao lấp lánh soi sáng cho chúng tôi. Đôi mắt ấy đang bận nhìn ngang nhìn dọc xem có ai quay cóp không. Nhưng với lũ học trò tinh nghịch như tôi phải gọi là “ ngũ đại thập tử bên Trung Quốc”, Thằng Đăng ngồi bàn cuối nhân lúc thầy sơ hở thì nhanh nhẹn tay chân,  bóc ngay miếng bánh tráng to đùng ,bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Cái Liên bàn trên thì cúi đầu lên xuống lien tục để vạch vở, còn Quân thằng bạn nhỏ con , giàu nhất lớp thì lấy 1 cái điện thoại tra đáp án. Thầy thấy đấy rồi cu cậu bị tịch thu ngay đấy. Tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào khung cnhar ấy mà lòng nhộn nhịp , xao xuyến muốn nói chuyện với họ nhưng không thể, vì đột nhiên có 1 cái giọng khàn khàn , nhưng đầy sự trìu mến nghe rất quen tai:

- Trò Đạt phải đấy?

Tôi ngạc nhiên quay lại. Hóa ra không ai khác là Thầy. Thầy Cường bây giờ trông già hơn hẳn. Đôi mắt thầy đeo một chiếc kính lão, nhưng không thể giấu đc những vết chân chim hoằn sâu vào đôi mắt ấy. Tôi xúc động và hai khóe mắt bắt đầu cay cay. Tôi dìu thầy lại băng ghế trắng, hai thầy trò lâu lắm mới gặp lại thế nào cũng trò chuyện đến chưa cho xem. Thầy già rồi nên mỗi lần tôi nói chuyện thầy cứ chới với hỏi lại. Với giọng khàn khàn thầy thều thào khe khẽ, thầy nói thầy nhớ lũ học sinh nhớ tiếng đọc bài lấm dấp của tụi trẻ, ...Nhưng thời gian đâu cho ta dừng lại nó cứ cứ trôi mãi trôi mãi. Cũng 9'30 tôi pải về nhà để chuẩn bị cho công việc, nên tôi chỉ có thể chào tạm biệt thầy thôi.

       Sau khi dắt xe ra khỏi trường, tôi ngoái lại nhìn thì không thấy bóng dáng thầy đâu nữa. Trãi bc trên con đường dài lòng tôi vẫn còn lân lân câu hát" Khi thầy viết bẳng bụi phấn rơi rơi,.." Tôi tự hứa với lòng sẽ mãi mãi khắc ghi kỉ niệm thời học sinh này mãi. 

+NO COPPY MẠNG !!

Thảo luận

-- Bạn có mess k?
-- cok, nhưng cho mik xin câu trả lời hay nhất nhe
-- Cho mình xin tên,gửi bài này qua cho mình đc k?

Lời giải 2 :

Kỉ niệm luôn đem đến cho chúng ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỉ niệm thời thơ ấu đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống của tôi cho đến bây giờ.

Trong gia đình, người tôi gắn bó nhất chính là ông nội. Năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Ông đã dạy cho chúng tôi rất nhiều bài học bổ ích. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp về ông.

Trong kí ức của tôi, ông nội là một người rất yêu thích công việc trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Cứ mỗi buổi chiều, ông lại ra vườn để chăm sóc cây cối. Còn nhớ lúc đó, tôi thường chạy theo ông, đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút chúng một cách nâng niu, cẩn thận. Ông nói rằng: “Cây cối cũng giống như con người cần được chăm sóc”. Nhờ vậy, mỗi loài cây trong vườn đã trở thành người bạn của tôi. Cây ổi cho tôi leo trèo cùng lũ bạn trong xóm. Cây cam cho trái thơm ngọt ngào. Những khóm hoa: đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ... giúp tôi cảm thấy thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”.

Không chỉ là chăm sóc cây trong vườn, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Những câu chuyện về cuộc sống ngày xưa. Một thời đã xa với những câu chuyện thật thú vị. Giờ đây, những kỉ niệm về ông chỉ còn lại trong kí ức. Nhưng tình cảm với ông vẫn còn mãi đây.

Những kỉ niệm thời thơ ấu cùng ông nội thật đẹp đẽ. Tôi tự hứa bản thân phải cố gắng học tập thật tốt, để ông sẽ luôn tự hào về đứa cháu của mình. Tôi rất yêu ông nội của mình.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247