Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Copy cx đc, mà phải hay và chỗ bài ngừoi...

Copy cx đc, mà phải hay và chỗ bài ngừoi khác k thấy á cả giống nhau Đề: kể về 1 kỉ niệm với gd em mà e nhớ nhất câu hỏi 3274978 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Copy cx đc, mà phải hay và chỗ bài ngừoi khác k thấy á cả giống nhau Đề: kể về 1 kỉ niệm với gd em mà e nhớ nhất

Lời giải 1 :

Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào.

Mẹ tôi - một người phụ nữ đã nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em mình…”.

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được học thế nào là trung thực. Trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi đã từng không phải là một đứa trẻ trung thực. Lần ấy, tôi đã nói dối mẹ rằng mình có tiết học thêm để đi chơi điện tử cùng với các bạn trong xóm.

Vì quá mải chơi mà tôi đã không về đúng giờ như mọi khi. Khi trở về nhà, tôi bị mắng. Dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cố gắng biện minh, thậm chí tiếp tục nói dối mẹ. Lúc ấy, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt dường như rất thất vọng. Mẹ không nói gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: “Thôi, muộn rồi, con đi ăn cơm đi không đói!”. Bỗng nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Cả đêm hôn ấy, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ lại ánh mắt của mẹ khiến tôi bỗng thấy thật xấu hổ. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mẹ đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Tôi liền chạy đến bên và xin lỗi mẹ. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và bảo: “Chỉ cần con nhận ra là lỗi lầm là tốt rồi!”

Sau ngày hôm đó, tôi đã trở thành một con người khác. Tôi tự hứa sẽ cố gắng để không phụ tình yêu thương mà mẹ dành cho mình.

cho xin hay nhất ạ

Thảo luận

Lời giải 2 :

Trong cuộc sống, ai cũng phải trải qua những niềm vui cũng như những nỗi buồn. Tất cả những điều đó rồi sẽ thành kỉ niệm.  Mỗi chúng ta đều có một kỉ niệm đáng nhớ, để lại ấn tượng sâu sắc không thể phai mờ. Tôi nhớ mãi kỉ niệm được gặp ông lần cuối cùng.

Những gì trôi qua luôn gây cho chúng ta sự tiếc nuối cùng hoài niệm. Nhưng dù có bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu ân hận cũng không thể quay trở lại. Những kỉ niệm dù vui hay buồn đều trở thành mảng kí ức đẹp sống mãi trong một gốc trái tim mỗi người. Tình cảm gia đình luôn là điều thiêng liêng và đáng tran quý nhất. nhưng thật đáng tiếc khi tôi nhận ra điều đó quá muộn màng. Từ nhỏ tôi đã sống cùng ông bà ngoại ở một vùng quê nghèo. Hết cấp 1 tôi lên thị trấn học. Vào năm học lớp 8, sau 2 tháng nhập học ông ngoại đã đạp xe 30km lên thăm tôi. Ông ngoại đến không bó trước, ông đứng trước phòng trọ với quần áo lấm lem, mặt đẫm mồ hôi, đôi dép lào đã mòn.  Lúc này bạn bè trong tổ đến phòng tôi chơi, cùng ăn uống ca hát và có cả những bạn nhà thị trấn. Tôi chưa bao gờ nói cho các bạn biết về cuộc sống của mình, chưa bao gờ kể rằng tôi sống với ông bà ngoại nghèo, chưa bao giờ nhắc đến những nhọc nhằn của tuổi thơ ấu. Tôi sợ bạn bè thương hại hoặc xem thường tôi. Vì thế khi thấy ông xuất hiện tôi đã vô cùng tức giận. Tôi gần như mất bình tĩnh và quát lên: Ông lên đây làm gì. Nụ cười móm mém trên miệng ông vụt tắt. Ông nhẹ nhàng bảo: Ông mang cho con ít đồ ăn rồi về liền. Bạn bè tôi lúc này nhận thấy không khí căng thẳng nên xin phép về. Tôi nói lớn với ông: Ông thấy chưa, ông đến làm bạn bè con bỏ về hết, không ai muốn chơi với con nữa, con ghét ông. Tôi ngồi ở mép giường khóc thút thít. Ông để đồ ăn lên kệ, đứng tần ngần một hồi rồi dắt xe đạp đi về. Vẻ mặt ông lúc ấy, cho đến giờ vẫn còn ám ảnh tôi. Nỗi đau ủa ông lúc ấy cho đến giò tôi mới cảm nhận được. Một tuần sau đó, vừa đi học về đã thấy bà chủ trọ đứng đợi trước cửa phòng. Bác áy bảo: Người nhà cháu gọi điện hắn cháu về, ông ngoại cháu mới mất. Tôi thật sự là không đủ vốn từ nên không diễn tả được cảm giác của mình lúc ấy. Ngỡ nàng, hụt hẫng, bàng hoàng. Khi ấy tôi vô tư đến mức chưa một lần nghĩ đến ngày ông bà mất đi, không còn cạnh tôi nữa, tôi sẽ cảm thấy thế nào. Trên đường về, ngồi xe đò tôi nghĩ lại lần cuối gặp ông, nghĩ về nụ cười tắt ngấm khi tôi quát lên, nhớ dáng đứng tần ngần, nhớ ánh nhìn da diết khi ông về. Mọi thứ khiến tim tôi đau nhói. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào tha thứ cho bản thân mình được. Tôi không thể nào hiểu được vì sao lúc đó mình lại cư xử như vậy. Sự ra đi của ông đã để lại cho tôi một bài học đáng nhớ. Phải tran trọng những người thân yêu của mình vì rất có thể đó là lần cuối cùng mình gặp họ.

Xem thêm:  Sách Lịch sử văn học Việt Nam tập 3, viết về “Truyện Kiều” như sau: “Nguyễn Du đã vạch ra cho mọi người thấy những thủ phạm hung ác của cuộc đời nhưng liền sau đó, ông lại lấy số kiếp, nghiệp chướng để che lấp tội ác của chúng”. Hãy giải thích ý kiến trên

Trong cuộc đời mỗi con người, sẽ luôn có những kỉ niệm buồn bên cạnh kỉ niệm vui. Kỉ niệm buồn sẽ cho chúng ta bì học. Dù thời gian đã trôi qua rất lâu, tô vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra khi sấy. Đó là kỉ niệm buồn mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời để mỗi khi nhớ về nó tôi sẽ cố gắng sống tót hơn, trân trọng mọi thứ mà cuộc sống ban tặng.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247