Trong cuộc sống này,ai chắc chắc cũng có một người hùng,một thần tượng trong lòng để lấy đó làm cố gắng.Nhiều người sẽ nghĩ đó chính là thầy cô người luôn thầm lặng đưa chúng ta đến bến bờ của tri thức.Nhưng đối với em người hùng đó chính là ông nội.
Ông nội em năm nay cũng đã ngoài 70,mái tóc bạc trắng theo nhưng lam lũ.Nhưng thật may sao ở độ tuổi này ông vẫn rất minh mẫn,tuy đỗi mắt cũng dần mờ đi theo thời gian.Sau khi xây xong ngôi nhà bố mẹ em đón ông bà nội về nhà.Ông luôn người chia sẻ niềm vui nỗi buồn với em.Từ ngày về nhà mới,ông đi xin từng cây trê để làm hàng rào,làm chõng để các cháu ngồi chơi.Ông em có trồng một khu vườn ăn trái nhỏ ở sau vườn tuy chưa cho trái nhưng em cũng thích khu vườn đó vì nó là công sức của ông.Có lần cái Châu,em gái em bảo:"Ông thích khu vườn này nhất rồi còn gì".Ông em trả lời:"khu vườn này chỉ là thú vui của ông thôi,các cháu mới là thứ ông yêu quý nhất,các cháu,bà,và gia đình là tất cả lẽ sống của đời ông cháu ạ".Sau khi nói xong em thấy 2 hàng nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của ông,em cũng tự nhủ mình rằng là chưa hiểu được tấm lòng của ông.Ở trong nhà,ông luôn là người chia sẻ những niềm vui nỗi buồn với em để cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp,để không cảm thấy chán nản.Trong nhà em ông luôn là người sắp xếp mọi thứ để trông thật đẹp mắt.Ông còn đóng cho em một chiếc giá sách và bàn học.
Nhìn cái dáng đi khập khiễng,và cái lưng hơi còng của ông em tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố học thật giỏi để ông tự hào về các cháu của mình,để ông cảm thấy hạnh phúc nơi cuối đời.
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Đối với tôi, người hùng chính là mẹ
Mẹ tôi năm nay đã gần năm mươi tuổi, cái tuổi của một thời xuân sắc đã trôi qua. Mẹ có dáng người gầy nhỏ và nước da nâu vì sương gió. Mẹ tôi không có làn da trắng hồng và đôi bàn tay thon dài với những ngón tay tháp bút. Đôi bàn tay của mẹ xương xương với những ngón tay chai sạn và gầy guộc vì nhiều năm cầm cuốc. Vậy mà khi đôi bàn tay ấy dịu dàng vuốt ve gò má tôi hay xoa nhẹ mái tóc tôi, tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ, bởi vì nó truyền cho tôi cảm nhận được hơi ấm của tình mẫu tử thiêng liêng cao đẹp.
Mẹ tôi có mái tóc đen đã điểm bạc dù tuổi chưa đến năm mươi, có lẽ là vì sự vất vả mà mẹ tôi đã già trước tuổi. Mẹ tôi có đôi mắt biết nói, đôi mắt ấy tràn ngập tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho những đứa con yêu của mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ cần cù và chăm chỉ, dịu dàng và tâm lí, bởi mẹ luôn biết cách quản lí và quán xuyến mọi việc trong gia đình, biết cách thể hiện tình yêu và sự quan tâm cho cả ba anh em chúng tôi.
Có lẽ thứ mà tôi nhớ nhất chính là nụ cười và giọng nói của mẹ. Những lúc mẹ cười trông mẹ trẻ ra nhiều lắm, trông tươi vui và hạnh phúc vô cùng. Còn giọng nói của mẹ tôi, nó trầm ấm và vô cùng dịu dàng. Tôi còn nhớ rõ lúc mẹ kể chuyện cho chúng tôi nghe, giọng nói của mẹ như nhẹ nhàng êm dịu như dòng nước đưa chúng tôi vào giấc ngủ. và chẳng biết từ bao giờ giờ giọng nói ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí chúng tôi nhẹ nhàng mà mãnh liệt như những đóa hoa dại không tên.
Tôi yêu mẹ tôi nhiều lắm, yêu bằng cả tâm hồn và trái tim của một đứa con thấu hiểu nỗi vất vả của mẹ nó. Tôi chỉ mong mẹ luôn vui tươi và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.Đối với tôi, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất, là người hùng trong tim tôi
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247