Dàn ý chi tiết:
1. Đầu thư:
- Thời gian, địa điểm viết thư.
- Lời chào gửi đầu thư.
- Lí do viết thư.
2. Nội dung bức thư:
- Hỏi thăm tình hình trong những năm qua ( học tập, cuộc sống, công tác của bạn và một số bạn khác trong lớp ).
- Giới thiệu về hoàn cảnh hiện tại của bản thân ( công việc, gia đình…)
- Kể lại tình huống về thăm trường:
+ Lí do về thăm trường cũ ( đi ngang qua, có chủ định về thăm…)
+ Thời gian ( mùa hè); đi một mình hay đi với ai?
+ Tâm trạng trước khi về thăm ( nếu là chủ định ): bồi hồi, xúc động, hồi hộp…
- Quang cảnh ngôi trường khi đếm thăm:
+ Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy trường.
+ Cảnh vật, thiên nhiên, sự thay đổi của cảnh vật ( hàng cây, cổng trường…)
+ Quang cảnh ngôi trường khi đến thăm: miêu tả đôi nét về ngôi trường ( các dãy nhà, các phòng học, phòng chức năng, cơ sở vật chất của trường…)
+ Cảnh vật gợi nhớ đến những hình ảnh xưa của bạn bè, thầy cô ( những kỉ niệm buồn, vui của tuổi học trò…)
( Chú ý: Lồng cảm nghĩ và nhận xét về sự thay đổi của ngôi trường)
- Kể lại những cuộc gặp gỡ: đã gặp ai ( thầy cô, bạn bè…)? Nói chuyện gì? (tâm sự, ôn lại những kỉ niệm trong quá khứ…)? Cảm nghĩ sau buổi trò chuyện?
- Kết thúc buổi thăm trường: cảm xúc về buổi thăm trường; những suy tưởng; tình cảm; những động lực thúc đẩy bản thân trong tương lai…
3. Cuối thư:
- Lời chào, lời chúc và lời hứa hẹn.
- Ký tên.
Hà thương mến!
Đã bao lâu rồi chúng mình không gặp nhau nhỉ? Hôm nay về thăm lại trường cũ. Nhớ lại những kỉ niệm đáng yêu thời cấp 2 khi hai đứa học chung với nhau, tớ liền viết lá thơ này cho cậu. Hai tụi mình đều đã lớn rồi, có lẽ đều đã có gia đình, công việc, cuộc sống riêng rồi nhỉ? Trước tiên, tớ chúc sức khỏe cậu cùng gia đình. Chúc cậu và gia đình luôn mạnh khỏe, hạnh phúc. Công việc của cậu thì luôn suôn sẻ và đạt được nhiều thành công. Năm ngoái cũng đã nghe tin báo, cậu đã trở thành biên tập viên theo đúng mơ ước rồi. Chúc mừng cậu!
Dịp về thăm trường này của mình cũng tình cờ lắm. Mình được đơn vị cử đi công tác tại cơ sở ngay đối diện trường mình. Lúc tới và nhìn thấy tấm biển “Trường trung học cơ sở Nguyễn Bỉnh Khiêm”, trong lòng mình lại trào dâng một cảm xúc rất khó tả. Khi bước vào trường, vẫn những hình ảnh quen thuộc ấ. Chúng khiến mọi kí ức thời cấp hai như ùa về trong tớ. Cậu biết không? Tớ vẫn mãi nhớ những gì mà thầy cô đã dạy dỗ mình, những lời yêu thương và răn dạy ngày đó. Hồi đó có lẽ chúng mình không hiểu lắm những lời ấy, nhưng giờ ngẫm lại, mới thấy thật đáng quý.
Lúc vào thăm trường, mình có gặp lại cả chú Hải – bảo vệ trường mình năm đó đó. Chú vẫn còn nhớ mình đó. Chú bảo:
– À, cái An đây đúng không? Lâu lắm mới gắp lại con.
Thật sự tớ cũng không ngờ là chú còn nhớ mình luôn. Hồi đó tụi mình hay ra chơi nói chuyện với chú, vậy mà cũng gần 5 năm rồi, chú vẫn nhớ tụi mình. Chú còn hỏi:
– Rồi cái Hà đâu, hồi đó chú thấy hai đứa dính với nhau suốt, giờ về thăm trường có một mình thôi hả con?
Mình liền đáp:
– Nay con công tác nên về thăm trường. Có dịp con và Hà ghé thăm chú nha!
Sau đó mình ngồi nói chuyện tâm sự với chú một hồi lâu rồi mới đi. Cứ mỗi lần nhắc lại kỉ niệm xưa, chú cháu lại ngồi cười tít mắt. Vui lắm, tớ cũng có hẹn chú Hải rồi đấy. Bữa nào cậu rảnh nhớ nhắn mình nhé, tụi mình về thăm chú và thăm trường.
Và tất nhiên, mình cũng đi thăm lại lợp học xưa, vẫn không thay đổi bao nhiêu đâu cậu. Vẫn bảng đen, phấn trắng và dãy bàn học quen thuộc… Tuy nhiên, lớp mình lúc này đã đổi tên rồi, không còn là 09A2 nữa, mà đổi thành 09A7 rồi. Cậu còn nhớ chỗ ngồi của tụi mình không? Hai đứa cùng tổ, lại là hai đứa con gại nghịch ngợm nhất lớp, nhưng cũng là siêu văn nghệ, thế nên tụi mình đã quậy lớp bao phen rồi hen. Nghĩ lại thấy nhớ quá.
Đi dạo thêm một vòng quoanh trường, tớ có gặp thêm cô Nga dạy Toán mình hồi đó nữa. Cuối tuần, vốn là thầy cô không lên trường, nhưng cô Nga lên có việc văn phòng. May thật đấy, mình lại được gặp cô. Cô còn nhớ cả tớ là cây Toán của lớp, cứ mỗi lần trong lớp có bài toán khó thì đều là tớ lên giải. Cô cũng nhớ luôn cậu là cây Văn nhưng Toán thì chẳng vào nổi đầu, thề là cô cho tớ ngồi cạnh kèm cặp cho cậu luôn. Cũng chính từ đó mà tụi mình trở nên thân thiết với nhau luôn nhỉ? Sau cuộc nói chuyện với cô thì cũng tới giờ mình phải qua cơ quan, thế là mình cũng đành chào cô và ra về.
Từ hồi ra Hà Nội học tới giờ, cậu đã lần nào về thăm trường, thăm cô chưa nhỉ? Nếu chưa thì bữa nào rảnh rỗi, nhớ sắp xếp về thăm nhé! Sẽ có nhiều cảm xúc tuyệt với lắm đó. Mình cũng đã hẹn với chú bảo vệ rồi đó, nhớ nha! Và những kỉ niệm tưởng chừng như đã quên rồi sẽ hiện ra trước mắt mình đó.
Thôi, thư cũng đã dài rồi, mình xin dừng bút ở đây nhé! Nhớ là bữa nào rảnh rỗi sắp xếp được thời gian thì nhớ nhắn mình với nhé, tụi mình cùng về thăm trường, thăm cô.
Chào nhé!
*** ĐỀ VĂN CHỈ MANG TÍNH CHẤT THAM KHẢO ***
chúc bn học tốt !!!!!!!!!!!
........................., ngày 25 tháng 5 năm 2041
Minh thân mến!
Bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau như thế này nhỉ? Cậu sống ở nước ngoài đã quen chưa? Bây giờ tớ đã là hiệu trưởng của trường cấp 1 mà lúc trước bọn mình học chung rồi đấy. Mấy hôm trước, tớ đã thành công sát nhập trường Tiểu học và trường cấp hai cũ bọn mình học, đó là điều mà lúc trước chúng ta vẫn ao ước. Tớ rất vui và hôm nay, tớ sẽ kể cho cậu nghe về ngôi trường cấp hai cũ của bọn mình.
Sau 20 năm trở lại, tuy ngôi trường đã thay đổi nhưng chỉ đi bộ dọc theo con đường đến trường cảm xúc của tớ nó cứ rộn ràng, bồi hồi như ngày đầu tiên đến trường vậy, mọi kí ức tuổi thơ cứ thế ùa về, thân quen làm sao! Giờ đây, hình ảnh cái cổng trường cũ đã bạc màu và nhiều vết sơn bị tróc hết đồng hành cùng chúng ta trong suốt 4 năm cấp 2, giờ đây đã được xây thành một cánh của tự động to lớn vô cùng. Trên cái cổng, nổi bật dòng chữ Trường THCS Đồng Thái to tướng. Bước vào trong trường, tớ gặp lại bác bảo vệ năm xưa, bác vẫn minh mẫn và hay cằn nhằn như ngày nào. Ngày xưa, ngôi trường chỉ là những dãy nhà 2 tầng đơn sơ, tường chát vôi, cửa sổ gỗ, thiết bị dạy học thì thiếu thốn,... Còn bây giờ, với diện tích khuôn viên trường lớn nhất nhì thành phố, Đồng Thái tự hào là ngôi trường đáng để học tập và trưởng thành bởi những dãy nhà 4 tầng nối nhau từ cổng trường vào sâu bên trong tạo thành hình chữ U, tuy không có sân trường nhưng có đủ khu vực vui chơi giải trí cho học sinh, có nhà để xe riêng cho giáo viên và học sinh, có thêm cả canteen với biết bao đồ ăn bổ dưỡng, phòng tập thể dục phục vụ cho những ngày nắng mưa có thể chứa tới 2 nghìn học sinh,... Nhờ có sự đầu tư và của công nghệ phát triển, mỗi lớp học đều là tường cách âm, hệ thống máy điều hòa và máy sưởi tạo cảm giác mát mẻ vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông, các lớp học có đầy đủ bảng đen, máy tính, tivi. Không chỉ cơ sở vật chất được đổi mới mà chất lượng giáo dục và tay nghề của giáo viên cũng được nâng cao lên rất nhiều. Nhà trường có các quy định quản lí học sinh nghiêm ngặt, công tư phân minh, các giáo viên tận tâm, nhiệt tình với nghề. Mình cũng gặp được các thầy cô giáo cũ dạy bọn mình hồi đó đấy, có cả cô chủ nhiệm của bọn mình cơ. Ngày trước ở lớp, Minh là người yêu quý cô nhất, chắc cũng buồn vì không được gặp cô nhỉ? Cô vẫn làm ở trong trường, mặc dù chỉ còn vài năm nữa là cô về hưu nhưng trông cô vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp lắm, cảm giác như cô lão hóa ngược vậy. Hai cô trò gặp nhau và trò chuyện cười nói rôm rả thì lúc này, có một người đi tới bắt chuyện. Đó chính là thầy Phường – thầy dạy văn lớp 9 của lớp mình. Chắc do sự vất vả của công việc nên trông thầy gầy hơn trước, mái tóc đen ngày nào giờ đây đã có vài sợi bạc trắng, mặt cũng xuất hiện nếp nhăn nhưng có lẽ thứ không bao giờ thay đổi chính là ánh mắt của đen, sâu thăm thẳm của thầy. Vừa thấy thầy, mình đã vội đứng lên chào:
- Em chào thầy ạ! Thầy còn nhớ em chứ?
- Ồ... Bạn này trông quen quá cô Thuy nhỉ.
Nghe câu này mà tớ cứ ngậm ngùi, mãi một lúc sau thầy mới lên tiếng:
- Thầy đùa tí thôi. Cái lớp 9A4 năm đó lúc nào cũng làm thầy phải đau đầu, làm sao thầy quên được. An giờ trưởng thành quá!
Ôi cậu biết không, thầy vừa dứt lời, tớ bật khóc như một đứa trẻ. Tớ trước đây đã kính trọng thầy thì nay lại càng kính trọng hơn. Thầy vẫn luôn là người có tâm và có tầm. Dù đã dẫn dắt không biết bao thế hệ học trò và chỉ dạy lớp ta chỉ 1 năm nhưng thầy vẫn nhớ như in mặt của từng người, dù tớ là người trẻ cũng không thể làm được như thầy. Tớ và thầy có ngồi nói chuyện rất lâu. Tớ có nhắc về cậu, vừa nghe tên thầy đã nhớ đến đứa con gái nhỏ nhỏ, xinh xắn, năng động và nghịch nhất lớp. Thầy cười nhiều lắm, thầy bảo rằng: nghề giáo tuy vất vả cực nhọc nhưng mỗi khi nhớ đến những chuyến đò mình đã chở thì thầy lại thấy tự hào vô cùng, nếu thời gian cho thầy 10 năm hay 20 năm nữa thầy vẫn sẽ cống hiến hết mình với nghề.
Tớ lớn rồi mà còn trẻ con quá cậu nhỉ? Nhìn trường mình ngày càng hiện đại, khang trang, tớ thấy ghen tị với các bạn học sinh ở đây quá. Tớ ước mình trở về thời học sinh năm đó, cùng các cậu vui chơi, cùng vượt qua kì thi khó khăn nhất của đời người. Lần tới cậu về nước, lớp mình sẽ tụ họp rồi cùng về thăm trường, thăm thầy cô nhé. Và khi đó, chắc chắn các cậu sẽ ngạc nhiên thấy trường phổ thông liên cấp Tiểu học và THCS Đồng Thái dưới sự quản lí của mình phát triển lớn mạnh như thế nào. Thôi thư đã dài, mình dừng ở đây vậy.
Chúc cậu mạnh khỏe. Tạm biệt nhé người bạn của tớ!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247