Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 viết thành 1 bài văn nhé (viết đủ tầm 2-3...

viết thành 1 bài văn nhé (viết đủ tầm 2-3 trang vở) (ko chép mạng) câu hỏi 3001272 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

viết thành 1 bài văn nhé (viết đủ tầm 2-3 trang vở) (ko chép mạng)

image

Lời giải 1 :

`#Cr7`

Năm nay tôi đã mười hai tuổi. Mười hai lần tổ chức sinh nhật đã trôi qua, để lại bên tôi nhiều món quà do bạn bè, người thân tặng. Nhưng món quà để lại ấn tượng sâu sắc nhất là con khủng long đồ chơi do anh hai tặng tôi ăm sinh nhật tám tuổi.

Ngày hôm đó, sau khi ăn uống xong tôi và mọi người đi mở quà. Dưới lớp giấy gói đủ màu sắc là những quyển sổ, cây bút, gấu bông, ... những thứ quà quen thuộc tôi đã có. Khi mở đến quà của anh hai, tôi thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy con khủng long trong hộp quà. Vì chẳng ai tặng cho em gái mà lại tặng khủng long, chắc cũng vì vậy mà nó trở thành món quà đặc biệt.

Con khủng long chỉ cao chừng hai gang tay. Đôi cánh nó xòe rộng và lượn sóng. Cái bụng dài, phình ra như củ hành. Chân và tay nó mũm mĩm. Cái miệng nó đang cười, lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt. Trên đầu nó có cặp sừng trắng, nhỏ xinh. Toàn thân nó được phủ bởi màu da cam. Lúc rảnh rỗi, tôi lại mang con khủng long sang chơi với các bạn. Mấy cô bé ở cùng khu cứ vây quanh tôi và nói: "Nó thật dễ thương" làm tôi càng thêm tự hào. Bây giờ, khi đã lớn, tôi thường để con khủng long trước mặt khi buồnvì nó làm tôi nhớ về tuổi thơ hồn nhiên và vui vẻ.

Con khủng long anh hai tặng tuy không phải là món quà đắt tiền nhưng nó là sợi dây gắn kết tình anh em của chúng tôi. Không chỉ thế, nó chính là món quà sinh nhật vô giá mà anh hai đã tặng tôi. Tôi sẽ luôn giữ gìn món quà đặc biệt này như thể hiện tình cảm của mình đối với anh hai.

Thảo luận

-- https://hoidap247.com/cau-hoi/3001277 giúp mik bài này vs

Lời giải 2 :

Thời gian đến và đi, cuốn theo những ước mơ và hoài bão của tôi ở trong đó. Thời gian vô thường giúp cho con người trưởng thành và những kỉ niệm, kỉ vật cũng trở nên quý giá hơn. Chúng là cầu nối kì diệu nối quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Với tôi, chiếc áo len là một món đồ như thế. Bởi đó là món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng của bà tặng cho tôi.

Mùa đông năm ấy, trời lạnh và rét ngọt. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Bước chân nặng nề vô định trên đường, tôi như còn chẳng biết xung quanh mình là gì. Với tôi, chúng đâu có quan trọng bằng bà. Bệnh tình bà tôi đã khó lòng trụ được, bà tôi có thể bị thần chết cướp đi bất cứ lúc nào. Cái giấy phút tôi khóc hết cả nước mắt bên bà khi nghe mọi người nói bà không thể qua khỏi là giây phút khó khăn nhất với tôi. Đáp lại ánh mắt lo lắng, hỗn độn, sợ hãi của tôi lại là cái nhìn trìu mến, yêu thương, bình thản đến không ngờ của bà khi đối diện với cái chết. Đôi tay bà run rẩy chỉ về một vật màu nâu trong ngăn bàn đối diện:

- Cháu yêu, mùa đông năm nay lạnh lắm. Bà, bà đã cố để đan cho cháu một chiếc áo sưởi ấm. Nhưng vẫn chưa thể hoàn thành…. Giúp bà hoàn thành nó…

Bà còn chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, bàn tay đã buông lõng xuống. Bà ngừng nói…

Tại sao bà không nói nữa? Bà đang nói dở cơ mà. Bà chưa bao giờ không nghe ý kiến của cháu. Bà sao vậy? Bà không yêu cháu nữa sao? Nếu cháu làm gì sai bà phải mắng, phải chỉnh đốn lại cho cháu chứ!

Tôi cứ như thế, cứ tự hỏi mà biết chắc không có câu trả lời. Bà vẫn im lặng. Bà vẫn lặng im tiếng kêu vô vọng của tôi và tiếng khóc bi thương của mọi người.

Chiếc áo len của bà trong tay tôi. Tôi nhìn nó và khóc nức nở. Chiếc áo tỏa ra hơi ấm kì lạ, như bàn tay bà đang vỗ về, chở che cho tôi.

Theo tâm nguyện của bà, tôi dành cả tình cảm của mình để đan chiếc áo ấy. Màu nâu không rực rỡ nhưng nó đem lại sự bình yên đến lạ kì. Chiếc áo tuy không phải làm bằng loại len đắt tiền, kiểu dáng không thời trang nhưng nó là chiếc áo đẹp nhất tôi từng thấy. Bà tôi sinh rà từ đất nâu, giản dị như màu của đất và cũng bình yên, ấm áp như vậy. Áo không có lông, chẳng dày mà sao ấm áp đến vậy. Mặc nó, tôi cảm giác như bà đang ở bên mình, đang ôm mình và che chở cho tôi. Vì thế, dù mùa đông lạnh lẽo tới đâu cũng không đáng sợ. Đáng sợ là ta mất đi điểm tựa và tình yêu ngay cả trong mùa xuân.

Tôi lớn lên dần, bộ sưu tập những chiếc áo của tôi lại nhiều thêm. Chiếc áo nâu năm nào đã không còn vừa để tôi mặc nữa. Đã có một thời gian chiếc áo rơi vào sự quên lãng của tôi. Và một buổi chiều, cũng là buổi chiều mùa đông gió lạnh ấy, tôi lại thấy chiếc áo khi đang xu dọn đồ đạc. Kí ức trong tôi ùa về, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt tôi. Bao lâu rồi tôi đã không mảy may suy nghĩ về nó? Bao lâu rồi tôi đã không còn nhớ về bà, không còn khóc khi nghĩ đến bà không còn ở bên cạnh nữa? Bao lâu rồi tôi trở thành kể vô cảm như thế? Bao lâu rồi…

Một mình tôi cứ như thế, ngồi lặng im trước chiếc áo, trong tiếng khóc nức nở của mình và tiếng rít lên từng hồi của gió lạnh bên ngoài. Lòng tôi đã lạnh hơn cả ngoài kia rồi. Và bà, chính bà lại xuất hiện để sưởi ấm tôi, yêu thương tôi như ngày nào. Bà lúc nào cũng hiền từ và cao đẹp như thế.

Một món đồ chẳng mang nhiều giá trị. Nhưng một kỉ vật là vô giá. Nó nhắc ta về những kỉ niệm, những tình cảm, những giá trị làm nên con người và cuộc sống của ta.

Chúc bạn iu học tốt

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247