Trả lời:
Hôm nọ em đi trên đường lúc đó là tháng 12 nên là trời se se lạnh. Đi trên đường về nhà vừa đi vừa cầm cái bánh bao nóng hổi, đang đi thì xa xa em thấy 1 ông lão hình như là ăn xin ông đang ngồi co ro người hình như ông ấy rét lắm. Lúc đấy người đi đường rất nhiều nhưng hình như ko ai để ý tới ông ấy cả, lúc đó em nghĩ con người thật vô tâm quá đi, đều là con người với nhau sao lại lơ là nhau thế chứ, tội cho ông ấy quá. Em lại gần và hỏi thăm ông ấy lúc đó có 1 chị gái thấy em thì cũng lại gần hỏi thăm ông cùng em, nhìn thấy ông nhìn bánh của em nên em nghĩ ông đang đói lắm, em đưa cho ông lúc đó ông ko nhận em mới bảo em ko ăn nữa nên cho ông, lúc đó ông mới cầm ăn, nhìn ông em thấy thương lắm. Thấy chị kia cầm 1 cái áo khoác trên tay hình như là mới đi lấy từ nhà về đưa cho ông, và bảo tặng ông rồi chạy đi. Em thấy thế nhớ đến nhà còn mấy bộ quần áo của bố mình mặc năm trước định đem đi từ thiện leen em về nhà lấy vài cái dưa cho ông rồi chạy về. Lúc đó em cảm thấy rất vui và tự hào vì đây là lần đầu em tự đi giúp người khác, chứ bình thường em toàn đi với bố mẹ đến từ thiện. Sáng hôm sau bố mẹ dẫn em đi ăn, đi qua chỗ ông ăn xin hôm qua ông cảm ơn em vì việc làm hôm qua, khên em là 1 cô gái tốt bụng, ngoan ngoãi. Và cầu mong nhiều điều tốt đẹp sẽ đến với em, ba mẹ em cảm ơn vì lời chúc và rất tự hào về em khi mà em đã làm đc 1 việc tốt có ích cho xh như vậy. Khi đi ăn về xong bố mẹ em có mua ít đồ ăn và nước uống cho ông. ông ko nhận nhưng bố mẹ em đã bảo con người phải biết giúp đỡ nhau, nếu ông ko nhận thì là ông ko yêu quý cháu nên ông hãy nhận đi nha. Nhìn ông ấy ăn ngon như vậy gđ em cảm thấy rất vui.
*XIN CTLHN, 5*, CẢM ƠN/100% KO COPI MẠNG/*
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vở và đồ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247