ukey bài nì học rùi nên tui lm lun
Tôi có một trải nghiệm cùng với ng thân của tôi. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ và đến bay giờ tôi vẫn nhớ như in.
Vào mùa thu đông năm ấy,năm tôi 9 tuổi tròn.năm đó là năm tôi tahy lại tất cả quần áo trong tủ,từ quần áo mùa đông đến quần áo mùa hè,quần áo cộc đến quần áo dài.Tôi sắp gọn gàng những bộ còn lành lặn vào tủ,còn những bộ ko vừa,tôi sắp ra mmotj bao lớn theo đúng lời mẹ dặn.Cùng những bộ SGK và đồ dùng cá nhân ko dùng đến,tôi sắp thêm cả những bộ quần áo của hai đứa em ko mặc nữa sang một bao khác.
Một hồi lâu sau,mẹ tôi đi vào,khiêng hai túi đồ to và nặng để lên xe và khi nghe đc câu ỏi của tôi mẹ dừng lại đáp:
-"Hôm nay là ngày giao mùa, mẹ muốn các con sắp xếp và chọn ra những thứ mình không dùng đến nữa đem đi cho những hộ gđ có hoàn cảnh khó khăn.".Thấy tôi chần chừ suy nghĩ mẹ nói thêm, rằng nếu tôi ko thik thì có thể mang đò vào trong nhà và cất vào chỗ mà tôi mong muốn, tôi giật mik lắc đầu nói:
-" Ơ,ko,con không muốn vậy , dù gì thì con cũng chẳng dùng tới những món đồ đó nên mẹ có thể đem đi cho những bạn có hoàn cảnh khó khăn mà".Mẹ mỉm cười vẻ hài lòng,chở tôi đến Uỷ ban nhân dân tỉnh,trên cổng treo chữ: NƠI QUYÊN GÓP ĐỒ CHO NHỮNG GĐ CÓ HOÀN CẢNH KHÓ KHĂN...",tôi ngạc nhiên hỏi:
-"Mẹ ơi,tại sao ta ko đến thảng nhà họ mà lại phải đi đến đây ạ?". Với vẻ mặt hiền hậu mẹ bảo với tôi rằng:
-" Trên đất nước này có rất nhiều gđ thuộc diện nghèo khó nên ta phải chở đò đến đây,họ sẽ tổng hợp đồ lại rồi đi phát cho những ng khó khăn đấy con ạ!",tôi gật gù vẻ hiểu chuyện cùng mẹ xuống xe đi vào trong sân sảnh chính.Ở đó có rất nhiều đồ cũ và còn có cả đồ mới tinh hình như chưa sử dụng lần nào,tôi hơi choáng vì số lượng đồ ở đó.Rồi mẹ đặt 2 túi đồ to của nhà tôi ngay sát bên ột túi đò khá to ròi mẹ nói tôi có thể đi chơi với những đứa trẻ ở đây.Ở đó không có nhiều trẻ con nên tôi chỉ chơi với một số đứa à tôi quen biết,chúng tôi dắt nhau ra sân sau chơi.
Khoảng chừng 1 tiếng sau mẹ gọi tôi vào và chỉ vào một cái xe hai chỗ dùng để chở đồ với những túi đồ to ở một góc,mẹ bảo:
-"Bây giờ,mẹ với con sẽ đi đến những nhà có hoàn cảnh khó khăn và trao cho họ những"niềm hạnh phúc này nhé".Tôi băn khoăn tại sao mẹ lại gọi những túi đồ đó là niềm hạnh phúc nhỉ,hỏi mẹ thì mẹ lại bảo "tí nữa con sẽ bt".Khi lên xe,tôi vẫn thầm tự hỏi"sao mẹ lại gọi mấy túi đồ đó là niềm hạnh phúc nhỉ?",trong khi tôinghĩ đi nghĩ lại mãi mà ko sao ra dc câu trả lời thì xe dừng lại,tôi như sực tỉnh,mẹ đi xuống xe và mở cửa xe cho tôi,tôi đi xuống và cùng mẹ đi vào một căn nhà nhỏ có chút tồi tàn.Tôi cùng mẹ đi vào,chào hỏi mọi người trong nhà xong,mẹ tôi ngồi xuống trò chuyện với người lớn trong nhà,tôi thì ngồi khép nép không nói lời nào.Nói chuyện một hồi,mẹ tôi bảo tôi ra khiêng một túi đồ to cùng với mẹ vào nhà.được chung tôi ủng hộ,họ mừng lắm,tôi còn tưởng là họ sắp khóc đến nơi rồi.Thế rồi,họ cảm ơn chúng tôi.Trên đường đi đến những ngôi nhà tiếp theo,tôi tự dưng thấy lòng bồi hồi,vui sướng,có lẽ là do tôi vừa làm đc vc tốt.Tôi cũng đã hiểu vì sao mẹ tại nói túi đồ là niềm hạn phúc rồi.Tôi và mẹ,giống như một vị thần ban phát hạnh phúc vậy.
Tôi thấy thật hạnh phúc và vui sướng khi đã lm đc 1 vc tốt.Tôi mong rằng tôi sẽ có cảm giác đó nhiều lần nữa trong tương lai.
Hơi lâu sorry chủ tus nha
THANHHOAI5a4
đây
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247