Minh Trí: Lớp 7.7
Hai tiếng “Tuổi thơ” in sâu trong tâm trí tôi như một kỉ niệm ngọt ngào mà thiêng thiêng nhất. Có ai lại chưa từng có một lúc nào đó chợt nhớ về tuổi thơ của mình, về những món quà không cao sang nhưng đầy ý nghĩa. Với tôi, món quà mà tôi yêu quý nhất, say mê nhất mà tôi còn giữ cho đến tận bây giờ chính là chiếc cặp sách bố tặng tôi khi tôi bước vào lớp Một. Tôi sẽ không quên cảm giác ngày đầu tiên nhận được món quà quý giá ấy từ bố. Đó là buổi sáng đầu thu đón ngày khai giảng năm học lớp Một của tôi. Suốt cả ngày hôm trước, bố mẹ tất bật chuẩn bị cho tôi chu đáo mọi thứ, cuốn sách Toán và Tiếng Việt xin được của chị họ, hai quyển vở mới tinh, cả thước kẻ cả bút nữa. Bộ quần áo mới được giặt sạch sẽ thơm tho, là phẳng phiu được treo trên giá áo chỉ trực sẵn chờ tôi mặc vào. Buổi sáng hôm ấy, cả bố mẹ đều dậy từ rất sớm chuẩn bị cơm nước và đưa tôi đến trường. Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, bố mới khẽ nói vào tai tôi: “ Bố có món quà tặng con, hãy nhắm mắt lại nhé!” . Tôi làm theo lời bố, mở mắt ra tôi thấy trên tay bố là chiếc cặp sách nhỏ xinh, bố nhẹ nhàng đeo lên vai tôi và nói: “ Hãy cố gắng học thật giỏi con nhé, tương lai phía trước đang chờ đợi con!”. Trong lòng tôi tràn ngập một niềm vui sướng đến khó tả, bố thật tâm lí quá, món quà trở thành một báu vật tuổi thơ tôi.Chiếc cặp sách bố mua được làm bằng vải, một số ngăn có kèm cả nhựa cứng để cặp không bị nhăn nheo khi sử dụng. Có lẽ các em nhỏ bây giờ không còn được biết đến nữa, trên cặp in hình những nàng tiên cá xinh đẹp với đủ mọi sắc màu. Cặp nhỏ xíu, chỉ đựng được vài ba cuốn sách vở là đã trật cứng rồi, nhưng cũng đúng thôi, tôi còn rất nhỏ làm sao có thể đeo được những chiếc cặp lớn cơ chứ. Tôi yêu quý nó không chỉ vì nó đẹp mà nó còn chứa đựng đầy tình cảm của bố dành cho tôi. Tôi thường để nó ở đầu giường thay vì cất lên giá sách, có lúc tôi ngắm nghía món quà này mà lòng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của bố, đó là tình cảm và cũng là sự quan tâm bố đã dành cho tôi.Tôi biết ơn bố rất nhiều, bố đã phải vất vả nhiều để cho tôi được sung sướng, bố còn cho tôi cả một thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng. Tôi thật sự cảm ơn bố vì món quà quí giá này. Món quà đã cho tôi hiểu hơn về giá trị tầm quan trọng của học thức, đưa tôi đến chân trời rộng lớn của tri thức, của tương lai. Trong suốt năm tháng tôi cắp sách tới trường , món quà này đã trở thành người bạn thân thích của tôi. Dù buồn hay vui tôi đều chia sẻ cùng nó. Nhìn thấy nó tôi thấy như được bố ở bên, đang nhắc nhở , động viên tôi : " Hãy cố gắng lên con, đừng nản lòng , khó khăn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần con kiên trì và quyết tâm phấn đấu!”.
Những năm tháng tuổi thơ cứ thế trôi qua như dòng sông lững lờ đi ra biển cả và chẳng ngoái đầu lại bao giờ. Biết bao khó khăn vất vả, biết bao hạnh phúc buồn vui của tuổi học trò tôi đều có bố ở bên an ủi, động viên, nâng đỡ. Bố như một bóng cây cổ thụ xòe tán lá rộng che mát cho cuộc đời tôi. Chiếc cặp sách cũng thế, nó đã trở thành một vật thiêng liêng với tôi, nếu thiếu một trong hai, bố tôi hoặc nó, chắc cuộc sống của tôi sẽ mất hết ý nghĩa, sẽ không là gì giữa cuộc đời rộng lớn mênh mông, bộn bề xuôi ngược . Bố là người đã vạch ra đường đi lối bước cho tương lai của tôi, cặp sách bố tặng tôi lại là người bạn thân luôn theo sát từng bước tôi đi trên con đường học tập. Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn giữ gìn kĩ lưỡng cây bút như luôn trân trọng tình cảm của bố – người đã nuôi nấng và dạy bảo tôi những điều hay, lẽ sống trong cuộc đời, cho tôi được làm Người theo đúng nghĩa.
Năm nay tôi đã lên lớp Bảy, nhưng ấn tượng về món quà đầy ý nghĩa ấy vẫn luôn bên tôi như một kí ức không thể phai mờ. “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời,…” Dù cuộc đời có đưa tôi đi đến đâu, dù hai chữ “tuổi thơ” phải lùi lại phía sau hay xếp vào quá khứ, thì tôi vẫn sẽ mãi yêu món quà bố tặng – chiếc cặp sách tuổi thơ mang bao tình yêu thương và ý nghĩa sâu sắc trong tôi. Nó không chỉ là chiếc cặp mà nó còn là nguồn động viên, là niềm tin của bố dành cho tôi mãi mãi.
Đây là món quà ý nghĩa nhất với tôi từ trước đến giờ và đó cũng là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà này. Lật đật làm bằng nhựa, với nhiều màu sắc sặc sỡ. Hình thù con lật đật thật ngộ nghĩnh, béo tròn béo trục, nhìn giống như một khối cầu tròn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ tròn, gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả. Tôi yêu quý nó không chỉ vì nó đẹp mà nó còn chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó thật rất dễ thương, lúc nào nó cũng đứng yên trên đầu giường của tôi. Mỗi khi tôi sờ vào nó, nó lại lắc lư và nở nụ cười thật tươi. Đã có lúc tôi ngắm nghía món quà này mà lòng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của mẹ. Nhìn nó tôi lại nghĩ đó là tình cảm và cũng là sự quan tâm mẹ đã dành cho mình. Quả thật tôi tự hào về mẹ. Mẹ đã cho tôi vóc hình, mẹ cho tôi cái ăn, cái mặt. Mẹ còn cho tôi cả một thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng.
Trong lòng tôi biết ơn công lao của bà và bố mẹ vô cùng. Tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi để luôn là niềm tự hào của mọi người. Đối với tôi, dù bà hay bố mẹ có tặng món quà gì cho tôi đi chăng nữa thì họ vẫn luôn là những gì quý báu nhất trong cuộc đời tôi.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247