Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Mỗi chúng ta đều có những kỉ niệm. Những kỉ...

Mỗi chúng ta đều có những kỉ niệm. Những kỉ niệm đó có thể là vui là buồn thâm chí là làm chúng ta thay đổi cả một thói quen. Em hãy viết một bài văn kể về một

Câu hỏi :

Mỗi chúng ta đều có những kỉ niệm. Những kỉ niệm đó có thể là vui là buồn thâm chí là làm chúng ta thay đổi cả một thói quen. Em hãy viết một bài văn kể về một trải nghiệm đáng nhớ của mình với thầy, cô .

Lời giải 1 :

Trong đường đời của mỗi chúng ta , lỗi lầm thời tiểu học như một kỉ niệm khó quên của mỗi con người . Cũng như bao người khác , tôi cũng đã có những khuyết điểm khiến thấy cô và cha mẹ phiền lòng . Lần mắc lỗi đó như nhắc tôi để sau này không bao giờ mắc lại nữa . Đây là lần mắc lỗi đáng nhớ nhất khiến tôi không thể quên.

Khi bước lên lớp năm , cũng là hành trình cuối cùng của tôi khi bước qua ngưỡng của tiểu học . Tôi háo hức , bước chân nhanh nhẹn tới trường , lúc đó tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì những mơ ước và khát khao tuổi học trò . Khi bước vào lớp , tôi cảm thấy cô giáo mới rất thân thiện và hiền hoà . Làm quen với lớp không khó vì tôi là một người rất hoà đồng . Năm học đó đáng lẽ phải diễn ra rất suôn sẻ đối với tôi nếu như không có sự việc này .

 Hôm đó , cô dặn cả lớp phải làm bài tập làm văn về nhà vào 2 hôm thứ bảy và chủ nhật để thứ hai tuần sau cô sẽ kiểm tra  . Khi đi học về , tôi dặn lòng rằng tối nay phải về nhà để chuẩn bị bài tập làm văn để hôm sau kiểm tra . Nhưng vì khi mới bước vào bàn học , lúc đó tôi mới chuẩn bị xong bài tập làm văn mà chưa học thuộc thì đám bạn của tôi rủ tôi đi chơi , với tính cách nghịch ngợm của tôi thì những cuộc vui chơi như thế sẽ hấp dẫn tôi bất cứ lúc nào . Tôi liền xin ba mẹ và hứa sẽ học xong bài tập làm văn cô giao vào sáng hôm sau . Nhưng vì mải chơi nên tôi quên học , đến lúc ba mẹ hỏi thì tôi đã nói dối là học rồi và soạn sách vở rồi nhảy tót lên giường và ngủ .

Sáng hôm sau tôi đến lớp với tâm trạng lo lắng và sợ hãi , lúc đó tôi đã kể với bạn của mình là tôi chưa học bài tập làm văn . Bạn nhìn tôi mỉm cười và nói với tôi rằng : " Lo gì , cô hiền vậy chúng mình lật vở ra để dưới bàn xem là xong ". Lúc đầu tôi từ chối vì sợ cô phát hiện , nhưng trước sự thách thức của lũ bạn nên hôm đó tôi đã lật . Sau khi thi xong , tôi thở phào nhẹ nhõm vì cô không phát hiện nên đã cảm ơn lũ bạn và tiếp tục cùng tụi bạn qua mặt cô nhiều lần .

 Đến lúc thi học kì thì tôi liền chuẩn bị ra giấy rồi cũng tụi bạn rong chơi cho đến ngày thi . Lúc đó , hành động lúc đó của tôi không nghĩ sẽ gây ra cho tôi hậu quả lớn làm cho cô phiền lòng . Khi bước vào lớp , tôi nhẹ nhõm và ngồi vào bàn của mình thì tôi phát hiện tò giấy tôi để trong hộp bàn đã bị cô lao công dọn sạch . Lòng tôi lo lắng vì đây là bài văn mà cô đã cho đầu năm mà tôi đã lật . Tôi loay hoay chả biết làm sao nên đã chép một ít của bạn bàn bên , khi bước ra khỏi lớp lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên vì hành động dại dột của mình . Đến 2 hôm sau khi có điểm thì tôi phát hiện lũ bạn tôi đều đạt điểm thấp , đến khi cô đọc đên tôi thì dừng . Tôi sợ hãi không nguôi , nhưng lúc đó cô chỉ bảo rằng : "Cuối giờ hôm nay em ở lại nhé" . Cả lớp đều nhìn vào tôi một cách tò mò xen lẫn chút khó hiểu . Hôm đó có mình tôi ở lại lớp , tôi bước lên bàn cô với tâm trạng thấp thỏm . Khi đứng trước cô , tôi tưởng cô sẽ trách mắng tôi nhưng cô chỉ cười hiền hậu và nói  " Lần sau nhớ đừng phạm lỗi nữa nhé , cô biết em rất lo lắng nên không thông báo điểm của em với cả lớp , đây là bài văn mà đầu năm cô đã cho cả lớp chuẩn bị , nhưng em lại lật vở nên cô hơi buồn lòng với hành vi của em và các bạn , cả đêm đó cô đã suy nghĩ về cách dạy của mình với học sinh . Cô mong em nên cân nhắc và không phạm lỗi nữa " .

 Sau đó cô nhìn tôi trìu mến , lúc đó mắt tôi ngân ngấn nước mắt và oà lên khóc . Cô ôm tôi vào lòng , tôi đã nói xin lỗi cô rất nhiều về việc làm của mình . Sau sự việc lần đó tôi đã chăm hơn và quyết tâm bỏ tính ham chơi của mình . Mỗi lần nhớ đến cô thì tôi luôn có một động lực nào đó về trách nhiệm và hành động của tôi làm.

Mỗi con người đều có một lần mắc lỗi với thầy cô và thay nhau làm thầy cô buồn lòng . Tôi mong sau câu chuyện này mỗi chúng ta đều có động lực để cố gắng và nghĩ về việc làm sai trái của mình . Khi bước qua ngưỡng tiểu học , tôi luôn nhớ đến cô như một bài học đầu tiên về việc làm và biết suy nghĩ về hành động của mình đối với những hành động sau này .

 

Thảo luận

-- cảm ơn bạn

Lời giải 2 :

Nếu có ai hỏi: "Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?" Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đó là thầy Nha". Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,... chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: "Thật là ngược đời". Một hôm, khi tới giờ tập viết - tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa th...â...ầy, chuyện ngày hôm qua em...

- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của ... bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời còn lại . 

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247