Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 ko chép mạng viết một bài văn xuôi kể về...

ko chép mạng viết một bài văn xuôi kể về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô giáo mà em yêu quý ( ít nhất 500 từ ) câu hỏi 70527 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

ko chép mạng viết một bài văn xuôi kể về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô giáo mà em yêu quý ( ít nhất 500 từ )

Lời giải 1 :

   Trong quãng đời học sinh , không ai là không có một vài kỉ niệm, dù đó là kỉ niệm vui hay buồn. Riêng tôi, tôi không thể nào quên kỉ niệm giữa tôi, lớp tôi và cô Khánh - giáo viên môn văn lớp 6 của chúng tôi. Thời gian thấm thoát trôi đi để rồi đến bây giờ khi nhớ về ngày hôm ấy tôi vẫn còn thấy xúc động.

     Thầy cô như những người cha mẹ thứ hai của chúng ta, những người lái đò cần mẫn ấy hằng ngày vẫn miệt mài truyền tri thức, kĩ năng cho những đứa học trò của mình qua sông. Cô là người được giao dạy môn văn cho lớp chúng tôi. Ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc bởi gương mặt tròn phúc hậu cùng mái tóc dài thướt tha. Cô đi đứng, nói năng rất nhẹ nhàng khiến tôi không thể rời mắt. Cô đẹp chuân rmột nét đẹp Á Đông, một nét đẹp của một người con gái dịu dàng.  Lúc cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, không có một tiếng động khác hẳn với lúc ban đầu, cô mỉm cười chào chúng tôi, giới thiệu về bản thân cô. Cô giảng bài hăng say truyền đạt cho chúng tôi tất cả những tinh hoa của tri thức. Những lúc học sinh không hiểu,  cô đề ân cần giảng lại từng chút một, những lúc chúng tôi không chú ý,mất tập trung cô đều nhẹ nhàng nhắc nhở. Tôi cũng không biết tại sao mà giờ học văn mà tất cả lũ học sinh chúng tôi đều chăm chú nghe cô giảng bài. Thỉnh thoảng cô có kể thêm các câu chuyện bên lề là những đứa học trò lại típ mắt lắng nghe. Cô như một nguồn sáng nhẹ nhàng truyền cho chúng tôi tất cả những năng lực tích cực. Chúng tôi đều rất yêu quý cô. Nhưng rồi một hôm, lớp chúng tôi lại nghịch một cách kì lạ vào tiết của cô. Mặc dù đã được cô nhắc nhở nhưng chúng tôi vẫn không nghe, bỏ ngoài tai lời cô nói để tiếp tục những câu chuyện dang dở. Cô đột nhiên im lặng một lúc, cả căn phòng như bị thời gian ngưng lại. Cô nói với chúng tôi: "hôm nay cô rất buồn vì thái độ của các em, có lẽ đây sẽ  là buổi dạy cuối cùng của cô với lớp mình, nhưng lời từ biệt cuối cùng này lại không được hoàn hảo. Chúc các em ở lại sẽ hoàn thành nốt ước mơ của mình, chăm ngoan, học giỏi". Giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên khóe mắt cô, cô bước ra lớp để lại chúng tôi một bầu tâm trạng. Những giọt lệ đang tuôn trào trên khóe mắt của từng đứa con gái. Tôi và cac s bạn lại không thể ngờ rằng hôm nay là buổi cuối cùng cô thep lớp vì bị chuyển công tác. Chúng tôi cảm thấy rất có lỗi và rất buồn. Dường như không điều gì có thể ngăn được came xúc của chúng tôi lúc ấy. Tôi cìn nhứo như in chúng tôi đã khóc suốt tiết ra chơi, khi đi học thể dục thầy đã phải cho nghỉ bởi vì chúng tôi ai cũng rơi nước mắt, không tập trung học được. Vậy là lần cuối tôi được gặp cô, người mà tôi yêu quý nhất trong trường. Trước kia khi còn là đứa nhỏ, vẫn còn ngây thơ chưa biết bộc lộ cảm xúc, càng lớn lên mới nhận thấy rằng, mình nên chịu trách nhiệm với những lối lầm của mình. Đến bây giừo tôi  thực sự thèm cái cảm giác được quan tâm, được che chở như cách cô đã yêu quý chúng tôi ngày xưa ấy. Lời xin lỗi của chúng tôi đã không bao giờ có cơ hội để nói ra, chỉ mong cô vẫn còn nhớ đến chúng tôi, những học trò đầu tiên của cô

   Tôi luôn thầm cảm ơn cô vì đã quan tâm, chăm sóc chúng tôi trong suốt thời gian dài. Hình bóng cô mãi mãi in đậm trong tâm trí của tôi. Cô hãy luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và có sức khỏe dồi dào cô nhé.

 

Thảo luận

Lời giải 2 :

Em có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm của em hồi lớp 5. Em không bao giờ quên được kỉ niệm ấy, nó nhắc em tình thầy nghĩa bạn, những tình cảm tốt đẹp nhất của tuổi thơ.

Hồi ấy em là một học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn giờ ra chơi, em đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trường, em giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường (dạo đấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp em vào mấy tháng Tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoảng em ném vào các chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Thanh thường gặp em, nhắc em và thậm chí phê bình, nêu tên, gặp cả bổ mẹ em để lưu ý. Em cảm thấy thầy có thành kiến với em, luôn để mắt tới em, khiến em không thoải mái.

Nhưng một lần lớp em được phân công đi trồng cây ở bãi ven sông xa thành phố, nơi có dòng sông sâu chảy xiết. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở các lớp: chỉ được xuống bến rửa chân tay, chứ không được bơi lội, giữa dòng nguy hiểm.

Hôm ấy, trồng cây buổi sáng xong, em xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước trôi em cảm thấy thích thú. Trời lại nóng, em nghĩ tắm ven bờ chắc không sao, phải thử một cái mới được. Trưa ấy, khi mọi người nằm, ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, em lặng lẽ rủ một bạn nữa ra bờ sông. Bạn ấy không dám. Em bảo: "Sợ à? Nhìn tớ đây!". Rồi bị kích thích bởi sự hăng hái của chính mình, em bắt đầu cởi áo xuống nước. Lúc đầu em chỉ bơi ven bờ, nước ở đây chạy không xiết, không sao. Nhưng dòng sông dốc. Em bất ngờ trượt chân và bị cuốn ra xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn em vỗi kêu to: "Có người chết đuối! Có người chết đuối!". Còn em mới bơi được một lúc đã thấy đuối sức, vừa hoảng sở, vừa chới với, cảm thấy mình chìm dần… Sau đó các bạn em kể lại. Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới. Xung quanh vắng ngắt không có đò giang gì, chỉ thấy em đang chới với giữa dòng nước. Thầy vội vàng lao ra, bơi về phía em. Thầy khéo léo túm tóc em rồi kéo em vào bờ. Nước trôi nhanh quá. Phải cách bến mấy trăm mét mới đưa được em vào bờ. Thầy nhanh chóng dóc ngược em cho nước thoát ra rồi làm hô hấp nhân tạo cho em thở đều. Mọi người lúc ấy xúm đến và đưa em lên bờ.

Mọi người nói may thầy Thanh là một người thích thể thao, biết bơi lội, nếu không thì việc làm vô kỉ luật ấy của em đã gây ra hậu quả to lớn.

Sau lần ấy nahf trường đã phê bình và nhắc nhở em. Nhưng em thấy việc nhắc tên lại quá nhẹ nhàng. Lỗi của em đáng phải xử nặng hơn. Nhất là sau đợt ấy, thầy Thanh lại phải ốm một thời gian.

Đã mấy năm trôi qua, nhưng em không khi nào quên được tấm gương quên mình cứu trò của thầy chủ nhiệm. Em hiểu ra sự nghịch ngợm của em đã gây thâm khó khăn cho thầy cô. Em thấy hối hận và thấy kính trọng thầy cô, tôn trọng các quy định của nhà trường.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247