Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 1) Tưởng tượng và kể cuộc trò chuyện của đồ...

1) Tưởng tượng và kể cuộc trò chuyện của đồ dùng học tập. 2) Đóng vai Em bé thông minh kể lại thử thách 1 và 2. 3) Hãy tưởng tượng và kể lại cuộc chiến Sơn Tin

Câu hỏi :

1) Tưởng tượng và kể cuộc trò chuyện của đồ dùng học tập. 2) Đóng vai Em bé thông minh kể lại thử thách 1 và 2. 3) Hãy tưởng tượng và kể lại cuộc chiến Sơn Tinh Thủy Tinh vào thời hiện đại. 4) Tả lại hình ảnh người mẹ của em. * Lưu ý : -Không chép mạng. - Không spam. - Làm đầy đủ 4 đề (60đ)

Lời giải 1 :

1)

Có bao giờ những thứ vô tri vô giác xung quanh chúng ta lại biết nói lên lời không? đó quả là một điều kì diệu và lạ thường cứ như có phép thuật vậy. Em đã không tin vào mắt mình khi bắt gặp cuộc trò chuyện giữa những đồ dùng học tập của em ngày hôm nay.

Cuộc trò chuyện giữa cây bút chì mà em yêu thích cùng với quyển vở và cây thước được bắt đầu sau khi em kết thúc việc học. Em ra ngoài và khi trở lại và tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng.Ban đầu em không tin vào mắt mình khi nhìn thấy chúng nói chuyện với nhau, em chỉ nghe chúng nói qua cánh cửa phòng của mình.
Bút chì lên tiếng:

- Mình thật hạnh phúc khi được cô chủ quan tâm và bảo vệ, hãy nhìn mình này vẫn mới làm sao không một vết xước.
Quyển vở lên tiếng:

- Cậu cũng hãy nhìn mình đi, mình vẫn mới như ngày nào còn được cô chủ ưu ái khoác cho lớp băng dính ngoài mép vở cho đỡ lát và cong...mình tự tin khoe với những bạn vở khác cùng bàn.
bút chì lại cất lời:

- Nhưng thời gian mình ở với cô chủ đã lâu rồi, mình được ở với cô chủ trước cậu mà nên cậu mới hơn mình thì chẳng có gì là thắc mắc cả.

Vở lại lên tiếng:

- Ừ thì cho là vậy đi. Nhưng ít ra chúng ta đều được cô chủ yêu quý và bảo vệ. Không như những bạn khác cùng bạn với mình đâu mà lát rồi lại cong...
Bút chì đáp lại:

- Bạn nói đúng, cái bạn bút chì gần mình cũng vậy, thân hình đâu mà xước rồi lại long sòng sọc à! Xấu xí lắm

Bút chì và vở nói chuyện vui vẻ với nhau mà không để ý xem cây thước kẻ đang ngồi buồn bên cạnh. Thước kẻ chỉ lẳng lặng quan sát những người bạn khoe về diện mạo của mình mà không nói gì.
Lúc này bút mới lên tiếng:

- Này bạn thước sao bạn im lặng vậy? Bạn thấy cô chủ chăm sóc bảo vệ bạn ra sao???
Vở đáp lại:

-Bút chì cậu không thấy thân hình cậu ấy sứt mẻ vậy sao còn hỏi???

Thước lên tiếng:

- Không cô chủ đối xử rất tốt với mình, chẳng qua thời gian trôi đi chẳng có gì gọi là vẹn nguyên cả....cũng giống như con người vậy sinh ra là một đứa trẻ đáng yêu nhưng thời gian thay đổi cũng sẽ thay đổi con người họ, họ chính chắn hơn và họ cũng thay đổi thân xác đến khi về gìa họ sẽ chết đi. Tôi ở với cô chủ từ khi cô ấy bắt đầu đi học đến bây giờ cũng đã mấy năm trời...thân xác tôi vẫn còn nguyên vẹn chẳng qua thời gian trôi cũng phải bị sứt mẻ, nhưng cảm ơn cô chủ đã coi tôi là người bạn tốt luôn luôn cho tôi đi bên cạnh cô ấy. Tôi thấy những người bạn cô chủ khi những cây thước mới sứt mẻ 1 chút họ đã thay đổi cái khác còn cô chủ thì lại trái lại, cô ấy gìn giữ bảo vệ tôi thế này là tốt rồi, mới chỉ sưt mẻ 1 chút thôi đấu nhằm nhò gì vả lại cô ấy đã khoác cho tôi lớp băng dính chống xước rồi.

Bút chì vả vở nghe xong đều vui vì thấy bạn thước may mắn khi được cô chủ quan tâm như vậy.Em cảm thấy rất vui khi những đồ dùng học tập nghĩ tốt về em.

Qua đó cho thấy, chúng ta cần phải biết gìn giữ những gì mình có, phải biết nâng niu và bảo vệ chúng cẩn thận vì chúng gắn liền với cuộc đời học sinh mỗi người và là những người bạn tốt của ta.

2)

Tôi là một cậu bé tám tuổi, vốn hay được mọi người trong làng gọi là em bé thông minh. Một hôm, khi đang phụ giúp cha đập đất làm ruộng, tôi bỗng thấy có một viên quan ăn mặc cao sang từ đâu cưỡi ngựa đi tới. Khi đến gần, viên quan ấy mới cất tiếng hỏi:

- Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?

Cha tôi chưa biết trả lời thế nào, tôi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:

- Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời được ngựa của ông đi một ngày được mấy bước tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.

Viên quan nghe tôi hỏi lại như thế thì lộ ra vẻ sửng sốt. Sau đó ông ta mỉm cười có vẻ mừng rỡ hỏi tên họ làng xã quê quán của hai cha con tôi rồi phi ngựa một mạch đi. Không lâu sau đó, đột nhiên vua sai ban cho làng tôi ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.

Khi nhận được lệnh vua thì dân làng tôi ai nấy đều tưng hửng và lo lắng không hiểu thế là thế nào. Tôi nghe rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện, cha cả ngày đều liên tục thở dài, thấy vậy tôi bèn bảo cha:

- Chả mấy khi được lộc vua ban, bố cứ thưa với làng làm thịt hai trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho bố con ta trẩy kinh lo việc đó.

Cha tôi sửng sốt nhưng tôi quả quyết:

- Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.

Ngày hôm sau, cha tôi vội ra đình trình bày câu chuyện. Cả làng nghe nói ban đầu vô cùng ngờ vực, bắt cha con tôi phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.

Sau đó mấy hôm, hai cha con tôi khăn gói tìm đường tiến kinh. Đến hoàng cung, tôi bảo cha đứng ở ngoài, còn mình thì lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu tôi vào, phán hỏi nguyên do

- Tâu đức vua tôi đá mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua phán:

– Muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho bố mày, chứ bố mày là giống đực, làm sao mà đẻ được!

Thấy mọi chuyện đều đúng như dự đoán, tôi tươi tỉnh đáp:

- Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được kia chứ!

Vua cười bảo:

- Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?

- Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.

Vua và đình thần gật gù rồi sai người đưa hai cha con tôi đi sắp xếp chỗ ăn ở. Qua hôm sau, bỗng có sứ nhà vua mang tới cho một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Nhanh chóng suy nghĩ, tôi liền bảo cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Phiền ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con tôi vào, ban thưởng rất hậu.

Một hôm, triều đình bỗng mời sứ thần ra ở công quán nơi tôi và cha ăn ở. Và khi nghe nói xâu chỉ vào vỏ ốc, tôi bèn chỉ cho cách dung con kiến càng để phá giải câu đố. Quả nhiên cách ấy hiệu nghiệm trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng. Rồi sau đó, vua phong cho tôi làm Trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho tôi ở, để tiện hỏi han.

3)

Để chinh phục được công chúa Mị Nương xinh đẹp- con gái của vua nước Văn Lang, cả Sơn Tinh và Thủy Tinh đã cùng đến cầu hôn nàng, sau một thời gian đối đầu ác liệt thì phần thắng đã thuộc về người xứng đáng. Sơn Tinh một người tài năng, có vẻ ngoài cường tráng oai hùng đã đánh thắng Thủy Tinh.

Thủy Tinh vừa kịp đến thì nghe được tin Sơn Tinh đã đưa Mị Nương trở về núi Tản Viên bằng máy bay trực thăng. Ngay lập tức, Thủy Tinh đã dùng điện thoại di động gọi điện cho các đệ tử ở nhà chuẩn bị binh lính dưới Thủy cung, các tàu chiến, hàng loạt binh thủy được trang bị vũ khí kĩ càng. Đồng thời, Thủy Tinh tung lên các trang Facebook, Twiter, Zalo… nhằm nghênh chiến, đưa ra lời thách thức Sơn Tinh; hô mưa gọi gió, làm thành giông bão, gió thổi cuồn cuộn làm rung động cả đất trời.

Nhận được ngay tin từ thần báo, Sơn Tinh ở núi Tản Viên cũng đã chuẩn bị lực lượng khá chu đáo và đầy đủ. Nhằm đảm bảo sự an nguy cho nhân dân, Thần Núi huy động toàn bộ máy xúc và máy cẩu để đắp đê ngăn lụt. Trước đó, thần cũng đã có chính sách phòng chống trước nên các bộ phận để điều được nhân dân đắp khá chắc và vững. Các con đê làm từ xi măng cốt thép được Sơn Tinh xây dựng kiên cố. Ngay lúc này đây, Thần Biển đã hô mưa gọi gió, nước dâng nhanh đến thành Phong Châu cùng với hàng nghìn lính chiến, tàu thủy.

Tuy nhiên, Sơn Tinh đã sử dụng các máy ủi, máy xúc càn quét hàng loạt binh lính. Cuộc chiến cân sức cân tài, ai cũng mạnh, ai cũng không khẳng định được sức mạnh vô địch của mình. Dữ dội, mãnh liệt là thế nhưng cuối cùng thì Thần Nước cũng phải chịu thua, thất bại trước Thần Núi. Câu chuyện không chỉ nói về cuộc chiến cưới vợ của hai thần mà còn thể hiện ước mơ được chinh phục, làm chủ thiên nhiên của nhân dân ta. Thần Núi là đại diện cho sự yên bình, sóng yên biển lặng và sức mạnh, trí thông minh của người lao động. Tác giả dân gian đã ngụ ý nghiêng phần thắng về phía Sơn Tinh ngay từ đầu tác phẩm.

Thủy Tinh thất bại hoàn toàn, tuy nhiên vẫn còn ấm ức Sơn Tinh vì không cưới được Mị Nương về mà hằng năm thần vẫn hô mưa gọi gió để đánh Sơn Tinh, mưa lũ ồ ạt đến phá hoại mùa màng của nhân dân. Chính vì thế từ trước đến nay nhắc đến Sơn Tinh người dân luôn cho đó là biểu tượng cho những gì xấu xa, không may mắn. “Ở hiền gặp lành” câu ngạn ngữ của dân gian luôn đúng, nhân dân vào các vụ mùa muốn bội thu thường làm lễ tế thần sông, thần núi cho họ được thỏa ước muốn

4)

Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.

Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi thắm hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ rám nắng các ngón tay gầy gầy xương xương vì mẹ phải tảo tần để nuôi nấng, dìu dắt em từ thuở em vừa lọt lòng. Mẹ làm nghề nông nhưng mẹ may và thêu rất đẹp. Đặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng. Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ dạy cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn bố thì giúp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niềm nở, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Mẹ lo thuốc cho em uống kịp thời. Mẹ nấu cháo và bón cho em từng thìa. Tuy công việc đồng áng bận rộn nhưng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuẩn bị đồ để sáng mai dậy sớm lo buổi sáng cho gia đình. Mẹ rất nhân hậu, hiền từ. Mẹ chưa bao giờ mắng em một lời. Mỗi khi em mắc lỗi, mẹ dịu dàng nhắc nhở em sửa lỗi. Chính vì mẹ âm thầm lặng lẽ dạy cho em những điều hay lẽ phải mà em rất kính phục mẹ. Mẹ em là vậy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, con thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ. Mẹ ơi! Có mẹ, con thấy sướng vui. Có mẹ, con thấy ấm lòng. Trong trái tim con, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuyệt vời nhất trong cuộc đời con. Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ.

Tấm lòng của mẹ bao la như biển cả đối với con và con hiểu rằng không ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ chính là mẹ của con. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...." Con mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Con hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để báo đáp công ơn sinh thành nuôi nấng con nên người, mẹ ơi

Thảo luận

Lời giải 2 :

1.Trong gia đình, người bừa bộn nhất có lẽ là tôi. Mặc dù ba mẹ đã nhắc nhở nhiều mà tôi vẫn không nghe, và chính tật xấu này đã khiến tôi tình cờ nghe được cuộc trò truyện giữa các đồ dùng học tập của mình.

Lúc tôi nghe được câu chuyện thì trời cũng đã khuya Tôi là con gái mà không gọn gàng, không nhưng thế còn ham chơi nữa chứ. Tôi nghe được điều đó là do cây bút chì thân yêu nói. Bút chì tập hợp gia đình đồ dùng học tập lại và nói:

Này các cô bác ơi! Tôi thấy cô chủ chúng ta ngày càng bừa bộn. Chúng ta phải giúp cô ấy mới được!

Anh thước kẽ hờ hững nói:

Chao ôi! Cô chủ chúng ta bừa bộn thì mặc kệ, liên quan gì tới gia đình mình, cũng chỉ vì tính bừa bộn của cô mà tôi bị biết bao vết bẩn vẽ lên chiếc áo màu trắng trong suốt đây này.

Bút chì gỗ chưa kịp nói thì tẩy đã chen vào:Anh thước nói chỉ phải đấy! Tôi thì khác gì? Tấm áo đẹp của tôi cũng bị vẽ bắn, không những thế mà còn bị móc cả mác ra nữa chứ! Đấy mọi người xem, còn ra cục tẩy trắng nữa không?Tiếp lời của tẩy, cuốn vở lại than vãn đủ điều:

Bia tôi đẹp thế mà cô chủ cũng vẻ vào. Có lẽ tôi là người khổ nhất. Mới đầu mẹ cô chủ mua về, tôi là một cuốn vỡ bìa vân rất đẹp nhưng chỉ vì cô chủ mà tôi bị vẽ bẩn, nhãn vớ không có, gây vở thì rách, chẳng ra thể thống gì cả.

Bác nói sai rồi, tôi mới là người khổ nhất cây bút mực lên tiếng. Tôi bị cô ấy vặn hết sang bên này lại sang bên kia, lại còn đem ra làm vũ khí nữa chứ.

Bút chì bây giờ mới có cơ hội nói:

Tôi biết là vậy nhưng các bạn cũng phải thông cảm cho cô ấy chứ, tôi thì khác gì các bạn.

Bút chỉ vừa nói thì tất cả im lặng.

Tôi chợt tỉnh giấc và mới biết rằng mình đang trong một giấc mơ. Và cũng từ giác mơ này, tôi nhận ra mình phải ngăn nắp, gọn gàng và Phải biết yêu quý đồ dùng học tập của mình hơn.

2.

Tôi là một cậu bé tám tuổi, vốn hay được mọi người trong làng gọi là em bé thông minh. Một hôm, khi đang phụ giúp cha đập đất làm ruộng, tôi bỗng thấy có một viên quan ăn mặc cao sang từ đâu cưỡi ngựa đi tới. Khi đến gần, viên quan ấy mới cất tiếng hỏi:

- Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?

Cha tôi chưa biết trả lời thế nào, tôi nhanh miệng hỏi vặn lại quan rằng:

- Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời được ngựa của ông đi một ngày được mấy bước tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.

Viên quan nghe tôi hỏi lại như thế thì lộ ra vẻ sửng sốt. Sau đó ông ta mỉm cười có vẻ mừng rỡ hỏi tên họ làng xã quê quán của hai cha con tôi rồi phi ngựa một mạch đi. Không lâu sau đó, đột nhiên vua sai ban cho làng tôi ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.

Khi nhận được lệnh vua thì dân làng tôi ai nấy đều tưng hửng và lo lắng không hiểu thế là thế nào. Tôi nghe rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện, cha cả ngày đều liên tục thở dài, thấy vậy tôi bèn bảo cha:

- Chả mấy khi được lộc vua ban, bố cứ thưa với làng làm thịt hai trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho bố con ta trẩy kinh lo việc đó.

Cha tôi sửng sốt nhưng tôi quả quyết:

- Cha cứ mặc con lo liệu, thế nào cũng xong xuôi mọi việc.

Ngày hôm sau, cha tôi vội ra đình trình bày câu chuyện. Cả làng nghe nói ban đầu vô cùng ngờ vực, bắt cha con tôi phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.

Sau đó mấy hôm, hai cha con tôi khăn gói tìm đường tiến kinh. Đến hoàng cung, tôi bảo cha đứng ở ngoài, còn mình thì lẻn vào sân rồng khóc um lên. Vua sai lính điệu tôi vào, phán hỏi nguyên do

- Tâu đức vua tôi đá mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua phán:

– Muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho bố mày, chứ bố mày là giống đực, làm sao mà đẻ được!

Thấy mọi chuyện đều đúng như dự đoán, tôi tươi tỉnh đáp:

- Thế sao làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp đức vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được kia chứ!

Vua cười bảo:

- Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?

- Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.

Vua và đình thần gật gù rồi sai người đưa hai cha con tôi đi sắp xếp chỗ ăn ở. Qua hôm sau, bỗng có sứ nhà vua mang tới cho một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Nhanh chóng suy nghĩ, tôi liền bảo cha lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
– Phiền ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con tôi vào, ban thưởng rất hậu.

Một hôm, triều đình bỗng mời sứ thần ra ở công quán nơi tôi và cha ăn ở. Và khi nghe nói xâu chỉ vào vỏ ốc, tôi bèn chỉ cho cách dung con kiến càng để phá giải câu đố. Quả nhiên cách ấy hiệu nghiệm trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng. Rồi sau đó, vua phong cho tôi làm Trạng nguyên. Vua lại sai xây dinh thự ở một bên hoàng cung cho tôi ở, để tiện hỏi han.

3.

Đã bốn ngàn năm trôi qua nhưng cuộc chiến của Sơn Tinh và Thủy Tinh vẫn chưa chấm dứt. Vẫn mang theo mối hận thù đầy ích kỉ từ bốn ngàn năm về trước, cứ vào một khoảng thời gian nhất định trong năm Thủy Tinh sẽ một vài lần tấn công bất ngờ đối với Sơn Tinh, nhằm báo thù cướp vợ mà toan tính cướp nàng Mị Nương trở về. Nhưng dù đã bốn ngàn năm qua, trải qua hàng chục ngàn cuộc giao tranh ác liệt, dù được tôi rèn kĩ lưỡng, mức độ, quy mô tấn công nhưng chưa có lấy một lần Thủy Tinh giành thắng lợi trước Sơn Tinh, không chỉ vì mục đích gây chiến phi lí, độ hủy diệt tàn nhẫn đối với dân chúng mà còn bởi sức mạnh chính nghĩa của Sơn Tinh có sự đồng lòng ủng hộ của dân chúng khắp mọi miền của Tổ Quốc.

Cuộc chiến đầu tiên của Sơn Tinh và Thủy Tinh là từ bốn ngàn năm về trước, đó là vào thời đại của vua Hùng Vương thứ mười tám. Tương truyền vua Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tên là Mị Nương, đến tuổi dựng vợ gả chồng vua Hùng đã thông báo khắp thiên hạ tuyển chọn phò mã nhằm tìm cho con gái một người chồng tốt nhất. Năm ấy đã có rất nhiều chàng trai ưu tú khắp nơi trên đất nước đã trở về kinh đô ứng tuyển phò mã, nhưng xuất sắc đi đến vòng cuối cùng của cuộc tuyển chọn chỉ có hai người, một là Sơn Tinh, người cai quản của đỉnh núi Tản Viên, có khả năng dời núi, chuyển đất, người còn lại là Thủy Tinh, đúng như tên gọi, hắn ta là chủ nhân của vùng sông nước, có thể điều khiển binh cua, tướng cá, dâng nước nhấn chìm mọi thứ.Hai người này cân tài cân sức làm vua Hùng vô cùng đắn đo không biết chọn ai, bởi ai cũng xứng đáng trở thành con rể của người. Cuối cùng, vua Hùng đã ra một đề thi rằng sáng sớm ngày mai nếu ai mang theo được những lễ vật yêu cầu đến sớm nhất thì có thể rước Mị Nương về làm vợ, sau này cũng rất có thể trở thành người kế vị của người. Lễ vật người đưa ra bao gồm voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Đây đều là những món lễ vật quý giá trong nhân gian vô cùng khó tìm, khó thấy. Nhưng đối với năng lực của Sơn Tinh và Thủy Tinh thì đều có thể thực hiện được, quan trọng là chỉ cói người mang đến đầu tiên mới có thể lấy Mị Nương làm vợ.Sáng ngày hôm sau đó, Sơn Tinh là người đến trước nên rước được Mị Nương về núi Tản Viên, Thủy Tinh đến sau không lấy được vợ đã đùng đùng nổi giận mang theo binh lính đi đánh Sơn Tinh, cướp lại Mị Nương. TRước sự tấn công của Thủy Tinh, Sơn Tinh đã không chút nao núng mà đáp trả những đòn tấn công hiểm ác của Thủy Tinh. Đó là một cuộc chiến vô cùng khốc liệt, kéo dài ròng rã không phân thắng bại suốt nhiều tháng liền. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu thì Sơn Tinh bốc từng quả núi, nâng cao đất đai lên cao bấy nhiêu.

Cuối cùng, sức lực hao kiệt, Thủy Tinh đành rút quân về, nhưng mối thù cướp vợ trong hắn ta lại không hề phai nhạt, mỗi năm khi thời cơ đến, Thủy Tinh lại dâng nước tấn công Sơn Tinh để báo thù. Nhưng đã bốn ngàn năm trôi qua, Thủy Tinh đều phải rút quân trong cay đắng vì thất bại, đây là kết quả tất yếu dành cho kẻ có dã tâm đen tối cùng mục đích hủy diệt nhẫn tâm, vô lí.

Bốn ngàn năm sau, quy mô và mức độ của cuộc tấn công ngày càng được nâng cao, cùng với đó chính là sự thiệt hại nặng nề của những người dân vô tội, đặc biệt là người dân nằm trong trung tâm của cuộc tấn công của Thủy Tinh, đó là vùng ven sông, ven biển, nơi sức mạnh của Thủy Tinh trở nên khủng khiếp nhất. Các cuộc tấn công này đã cuốn theo nhà của, của cải thậm chí cả tính mạng của nhiều người dân nên bao đời nay, Thủy Tinh đã trở thành đối tượng của lòng căm phẫn của bao thế hệ người Âu Lạc xưa và người Việt Nam nay.

Tuy nhiên, trải qua hàng ngàn cuộc đồng hành cùng Sơn Tinh trong cuộc chiến ác liệt với Thủy Tinh nên người dân đã có rất nhiều những kinh nghiệm đối mặt với những cơn lũ lụt bất ngờ do Thủy Tinh gây ra. Đồng thời, do sự hướng dẫn của Sơn Tinh người dân Việt Nam ngày nay đã biết đắp đê ngăn lũ, giảm thiểu được sức tấn công điên cuồng của dòng nước, mùa màng hoa màu cũng được thu hoạch trước mùa lũ để không bị mất trắng trước dòng nước lũ. Mặt khác, những người dân vùng ven sông, ven biển cũng nắm rõ được khoảng thời gian lũ tràn về mà chủ động di dời nhà cửa, tài sảnTrong các cuộc giao chiến ác liệt, người dân Việt Nam vẫn luôn đồng hành cùng với thần núi Sơn Tinh, bởi người luôn đứng về phía nhân dân, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để ngăn chặn những cuộc tấn công mang tính chất hủy diệt của Thủy Tinh, ngăn chặn không cho sự điên cuồng của Thủy Tinh làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của người dân. Ngày nay, dù Thủy Tinh có tiếp tục khiêu chiến, tấn công thì cũng không còn đáng sợ nữa, bởi người dân Việt Nam luôn đồng lòng, đoàn kết với nhau cùng với vị thần vĩ đại Sơn Tinh đẩy lùi mọi tội ác, âm mưu thâm độc ấy.
4.

Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân con trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiều cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ bé đến khi lớn khôn.

Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.

Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé”.

Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:

“Dù con lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời , lòng mẹ vẫn theo con”








Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247