Trong một lần đi học về bị mắc mưa ướt hết quần áo tôi bị ốm, buổi tối cơn sốt kéo đến và mẹ là người lo lắng chăm sóc thức trắng cả đêm.
Nằm bệt trên giường ngủ, người tôi lúc này cứ nóng ran, đau đầu và miệng thì đắng ngắt. Mẹ chạy vội đi mua thuốc hạ sốt và vo gạo nấu cháo, chườm nước đá. Thỉnh thoảng mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, hỏi han tình hình sức khỏe trong người và sờ lên trán để kiểm tra nhiệt độ. Đôi bàn tay khô ráp chai sạm đã không còn, bàn tay mẹ nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ tôi dậy để uống thuốc, thật sự rất khó nuốt trôi những viên thuốc đắng ngắt nhưng mẹ động viên để tôi cố gắng khỏe bệnh.Dù rằng bị sốt và mệt lả người nhưng tôi cảm nhận rõ sự lo lắng, mệt mỏi từ mẹ, đôi mắt buồn rầu và những giọt mồ hôi lấm tấm đọng trên trán. Chợt tôi ngân ngấn nước mắt vì mẹ. Mẹ ân cần đỡ tôi nằm xuống, vừa thổi cháo vừa đút cho tôi ăn, bát cháo nóng lắm người tôi nóng lên, mẹ cẩn thận dùng khăn sạch thấm nước lau toàn thân.
Ngày hôm sau tôi đã hết sốt và đi học trở lại. Nhớ lại hình ảnh mẹ lo lắng, vất vả, tôi càng tự nhủ mình phải học thật giỏi để không phụ lòng mẹ.
Mẹ em là một người phụ nữ dịu hiền và tần tảo. Cả cuộc đời bà luôn hi sinh cho chồng, cho con. Mỗi ánh mắt, cử chỉ, lời nói của mẹ luôn đong đầy tình yêu thương.
Có một lần, em bị ốm nặng do đi giữa trời nắng quên không đội mũ. Lúc đầu, chỉ cảm thấy hơi mệt, nên em đã về phòng nằm ngủ mà không nói gì với mẹ. Một lát sau, càng lúc, cơn đau đầu càng dữ dội hơn, cơ thể nặng như đeo chì. Lúc ấy, em biết là mình đã bị ốm thật rồi. Không chỉ khó chịu, mệt mỏi, em còn rất sợ bị mẹ mắng vì không nghe lời mẹ dẫn tới bị ốm. Thế là em cứ nằm lì trong phòng ngủ mà không gọi mẹ.
Đến tối, thấy lạ khi em mãi không xuống nhà ăn cơm, mẹ đã lên phòng tìm em. Khi nhìn thấy em mệt mỏi nằm yên trên giường, người đắp đầy chăn, mẹ hiểu ngay. Em còn nhớ rõ vẻ mặt của mẹ lúc ấy. Đôi mày của mẹ cau vào, hai mắt nhòe nước mắt, hai tay run run sờ lên má, lên trán, lên cổ em. Giọng mẹ nghẹn ngào:
- Con bị ốm sao không gọi mẹ hả? Con mệt từ khi nào rồi hả con? Con đau chỗ nào, bảo mẹ nghe?
Những câu hỏi dồn dập của mẹ khiến em cảm thấy thật ấm lòng. Như tìm được chỗ dựa của mình, em thút thít kể cho mẹ những đau nhức mà mình đang phải chịu đựng. Nghe em kể, mẹ dịu dàng vuốt tóc và dém chăn, mắt không rời khỏi em. Rồi, mẹ dặn em nằm ngủ và vội vàng đi mua thuốc. Tối hôm ấy, đã lâu rồi, em mới được mẹ chăm sóc từng chút một như thế, hệt một đứa trẻ. Mẹ đút cho em từng thìa cháo, rồi rót nước, dỗ em uống thuốc. Nhìn em ăn, mẹ dịu dàng mỉm cười, rồi khen không ngớt miệng làm em ngượng ngùng lắm. Nhưng cùng với đó, là niềm hạnh phúc ngập tràn, vì được làm người con mà mẹ yêu thương hết mực. Suốt đêm hôm đó, mẹ không về phòng mà nằm cạnh giường em để chăm sóc em. Hành động ấy của mẹ khiến em cảm thấy thật có lỗi vì đã không biết nghe lời.
Hai ngày sau, em hoàn toàn khỏi bệnh. Tất cả là nhờ sự chăm sóc chu đáo của mẹ. Sau lần đó, em đã tự hứa sẽ làm đứa con ngoan của mẹ, không bao giờ làm trái lời mẹ dặn nữa.
Chúc bn học tốt nhớ vote 5 sao cho mik nha mik cảm ơn nhìu ^^
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247