Thầy cô giáo luôn dạy em rằng muốn trở thành một người con ngoan trò giỏi phai tuân theo 5 điều Bác Hồ dạy. May mắn thay vào tháng trước em có cơ hội được thể hiện điều ấy. Em đã nhặt được của rơi và đem trả lại người đánh mất
Chiều hôm ấy như mọi ngày em đi bộ từ trường về nhà. Trên đường đi em bỗng thấy một chiếc ví màu đen rơi dưới gốc cây. Tò mò em tiến lại nhặt lên xem thì thấy trong đó có khá nhiều tiền. Chắc chủ nhật của nó đã vô tình đánh rơi trong lúc đứng cạnh gốc cây này. Chẳng biết người đó có hay rằng mình bị mất nhiều tiền như vậy? Nếu phát hiện ra thì biết đằng nào mà tìm cơ chứ? Em đảo mắt nhìn xung quanh xem liệu có ai có thể là chủ nhân của chiếc ví? Nhưng em chỉ thấy những bóng người vội vã hối hả trong giơ tan tầm, chẳng ai có vẻ gì là người mất đồ cả.
Trong thoáng em nghĩ hay là mang ví về nhà? Nếu thế thì người ta cũng biết đâu mà tìm? Số tiền này có thể mua được truyện tranh và đồ chơi mà em muốn.. Nhưng em vội nhớ tới những điều thầy cô dặn mà gạt bỏ ngay ý nghi xấu xa đó đ. Số tiền trong ví đối với người mất có lẽ rất lớn. Hơn nữa nếu tìm lại được chắc người đó mừng lắm. Mà mình lại làm được một điều tốt. bố mẹ cũng dặn rằng đừng bao giờ tham lam những thứ không thuộc về mình.
Đúng! Mình sẽ đem số tiền này trả về chủ nhân của nó. Nhưng biết tìm ai mà trả đây? Bỗng chốc trong đầu em hiện ra hình ảnh chú trực ban ở công an phường mà em thường lễ phép chào mỗi lần đi học về. Nghĩ bũng, em chạy ngay đến đó nhờ chú giúp đỡ. Đến nơi thấy chú chuẩn bị tan làm, may thay mà vẫn kịp
Thấy em hớt hải chạy đến, chú hỏi:
– Cô bé có chuyện gì mà hối hả thế? Muộn rồi sao chưa về nhà?
– Chú ơi cháu vừa nhặt được cái ví này của ai đánh rơi mà không biết tìm ai trả
Chú mỉm cười khen em thực thà và mở ví ra kiểm tra. Trong đó có một số giấy tờ khá quan trọng như bằng lái xe, thẻ ngân hàng,.. cùng tiền mặt.
– Cháu đúng là cô bé ngoan, không tham lam xấu bụng. Cháu ghi tên và trường lớp vào biên bản nhé
Sau đó em chào chú và đi về nhà, lòng tràn ngập niềm vui. Em hồ hởi khoe bố mẹ về viêc mình vừa làm và cũng được lời khen ngợi của bố mẹ. mấy hôm sau, cô giáo biết được việc ấy nên đã tuyên dương em trước lớp. Cô dặn các bạn lấy em làm gương về con ngoan trò giỏi- cháu ngoan Bác Hồ
Em thấy rất vui vì mình đã làm được một viêc tuy nhỏ nhưng khi nhận được những lời khen ngợi từ mọi người, em thấy vô cùng tự hào
Có một kỉ niệm từ hồi lớp 5 mà em luôn thấy vui vẻ và hạnh phúc mỗi khi nghĩ tới nó có lẽ nhiều người nó có làm chuyện quá đỗi bình thường nhưng với em nó rất có ý nghĩa từ công việc ấy khi đó là một ngày thời tiết không thể đẹp chút nào ở Hà Nội vào mùa mưa thường có những cơn mưa dài dằng , chẳng ớt em lang thang trên đường đi học về phố xá vì mưa mà lại buồn thêm buồn in nơi vắng vẻ hè sát chợ có một người đội mưa đang ngồi Lẻ Loi bán mớ rau non trên đầu đội chiếc nón lá người đó mặc chiếc áo mưa mỏng manh Tiến lại gần em thấy một người có vẻ mặt rất đáng thương đó là một cụ già đã ngoài 70 cụm ngồi run rẩy vì lạnh những cơn mưa trong tiếng chào mời vị khách qua đường ai cũng lắc đầu trước những lời mời có lẽ là vì mưa chẳng ai muốn ở lại và Vội vàng về nhà.
Thương cụ quá chẳng biết làm sao nhớ ra còn 10000₫ trong túi mẹ nhét vội vào gặp để ăn sáng nhưng vì đi trễ chưa kịp ăn nên em lấy số tiền đó ra mua một mớ rau cho củ nhìn cũng vừa vui mừng bởi vì bị thích nhỏ đã thương bà cụ lắm
Cục Bảo sáng nay cụ chưa bán được bữa nào mai nhà cháu tới mua giúp không chắc cụ phải mang về quá.
Em mỉm cười dù lòng lúc này có một chút gì đó đắng lạnh nghẹn ngào và đáp: Dạ vâng cụ không Có gì cụ cố bán rẻ rồi về sớm kẻo mưa lạnh đường lạnh chân nữa và tối quá lại còn nguy hiểm cụ ạ
Em mỉm cười rồi cháu cụ gia về em ước Giá như lúc đấy em đủ tiền để mua thêm vài bữa nữa
Cuộc sống thật có nhiều hoàn cảnh và mảnh đời đáng thương khó khăn Giá như có thể làm được điều gì đó lớn lao hơn cho họ giúp họ họ được thì tốt biết bao em nghĩ Thầm
Về nhà mẹ em ngạc nhiên bởi mới rau cầm trên tay Mẹ hỏi con mang ra ở đâu về thế
Em đem câu chuyện vừa rồi kể cho mẹ nghe trong ánh mắt em nhìn thấy sự tự hào của mẹ mẹ Xoa đầu em âu yếm nói: con của mẹ đã lớn rồi đã biết cảm thông và giúp đỡ mọi người như thế là tốt mẹ em vì việc làm đó của em còn bây giờ thấy hai mẹ con đã chuẩn bị món canh rau cho cả nhà
Em thấy gia đình em ăn bữa tối trong khuôn mặt phấn khởi dù trong lòng vẫn suy nghĩ về bà cụ bán rau trên vỉa hè em thấy hạnh phúc vì những điều em đã làm
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247