Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Kể về 1 kỉ niệm của em lưu ý :...

Kể về 1 kỉ niệm của em lưu ý : Ko copy mạng ko spam ko copy bài bn làm trước Cần chính xác làm đúng đề bài tầm 20 dòng Cảm ơn các bn trước đó Mik hứa c

Câu hỏi :

Kể về 1 kỉ niệm của em lưu ý : Ko copy mạng ko spam ko copy bài bn làm trước Cần chính xác làm đúng đề bài tầm 20 dòng Cảm ơn các bn trước đó Mik hứa cho ai hay nhất mà trả lời đủ điều kiện :)

Lời giải 1 :

Ai trong chúng ta cũng đã từng là một đứa trẻ, và tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân và bạn bè. Tôi cũng vậy, dường như mỗi ngày mỗi giờ đều là một kỷ niệm khó quên đối với tôi. Tuy nhiên, điều đáng nhớ nhất cho đến nay là lần được cô giáo khen hồi lớp ba.Khi đó, tôi là một cậu bé học tiếng Việt rất kém, đặc biệt là tập viết. Tính cách vui tươi, hiếu động của tôi khiến tôi khó có thể ngồi viết từng câu ngắn gọn và truyền cảm. Vì vậy, mỗi buổi học viết là một cơn ác mộng đối với tôi. Và cô giáo Lan, giáo viên chủ nhiệm của tôi vào thời điểm đó, cũng xếp tôi vào số những học sinh cần được quan tâm đặc biệt trong lớp học tiếng Việt. Bằng cách này, thời gian luyện viết của tôi trôi qua. Tuy nhiên, vào một ngày cuối đông, mọi thứ thay đổi, cô giáo yêu cầu em viết một bài văn tả cảnh phiên chợ khi ngày cuối năm đang cận kề Lễ hội mùa xuân.Lúc đó, em cùng mẹ đi chợ bán hoa, người qua lại tấp nập đến nỗi quên cả bài tập về nhà. Nhưng cuối cùng, mẹ buộc tôi phải đối mặt. Như thường lệ, cô ấy mở cuốn sổ của mình với vẻ chán nản và mệt mỏi. 

Tôi nín thở theo dõi từng cử động của cô . Cô  cau mày, rồi nheo mắt, khiến tôi cũng lo lắng. Sau đó, cô ấy đã hoàn thànhCô giáo không nói mà bình tĩnh tiếp tục đọc bài làm của các học sinh khác trong lớp. Điều này khiến tôi rất bực bội, nhưng tôi vẫn nằm úp mặt xuống bàn. Một lúc sau cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, ở bài viết này cô từ tốn nhận xét ưu nhược điểm của cả lớp. Nói xong, cô bất ngờ cầm quyển vở lên, đứng trước lớp và nói:Lần này mong cả lớp vỗ tay khen Trung vì bạn ấy viết rất hay. Tuy còn một số sai sót nhỏ nhưng những gì cô miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vì vậy cô đã cho Trung 10 điểm. Yêu cầu cả lớp mượn vở và xem bài của Trung làm tài liệu tham khảo.Sau đó, cô gọi tôi lên bục nhận vở. Trước khi bạn bè của cô ấy trông ngạc nhiên và ghen tị, cô ấy đã đến gần cô ấy. Cô giáo âu yếm nhìn cậu cầm cuốn vở về chỗ ngồi. Khi đó, cô giáo và bạn bè vỗ tay chúc mừng. Đó là lần đầu tiên tôi được điểm mười và được cô khen về văn. Đó là niềm hạnh phúc và tự hào không thể nào tả được. Hôm đó khi vào lớp, toàn thân choáng váng vì sung sướng, lại càng choáng váng vì sắp đến Tết.Từ hôm đó, tôi mê viết hơn, yêu nghề hơn. Mỗi khi bạn yêu cầu tôi viết một bài báo, tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng và viết nó một cách cẩn thận. Hãy coi trọng tất cả sự nghiêm túc của tôi. Nhờ đó, kỹ năng viết của tôi ngày càng tốt hơn.
   

Bây giờ, viết lách đã trở thành một chủ đề thú vị và hấp dẫn đối với tôi. Cảm ơn cô giáo đã khen ngợi rộng rãi và điểm mười hôm đó. Nó đã cho tôi sức mạnh và sự tự tin để làm việc chăm chỉ hơn. Vì vậy, ký ức về ngày đó sẽ luôn ở trong trái tim tôi.

Thảo luận

Lời giải 2 :

Gia đình - hai tiếng thật giản dị nhưng cũng rất thiêng liêng. Đối với tôi, gia đình vô cùng quan trọng, đặc biệt bởi có những người thân yêu. Và người mà tôi yêu quý nhất chính là mẹ.

Như bao người mẹ khác, mẹ của tôi là một người phụ nữ thật giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho chúng tôi những sự hy sinh thật phi thường. Tuổi thơ tôi không được sống trong hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác. Bố mẹ tôi đã chia tay nhau khi tôi mới vào lớp một. Tôi sống với mẹ kể từ khi ấy. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Dù được mẹ yêu thương, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy buồn. Tận sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi không thể sống cùng với cả bố và mẹ.

Gia đình tôi vốn không khá giả. Từ khi chia tay với bố, mọi gánh nặng kinh tế của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng cái áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, giấc ngủ của tôi đều do một tay mẹ tôi chăm chút. Nhưng khi còn nhỏ, tôi vẫn còn ham chơi, không thấu hiểu được những vất vả của mẹ. Nhiều lúc bị mẹ mắng, tôi còn cãi lại mẹ. Những lúc đó chắc hẳn mẹ đã cảm thấy rất buồn.

Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Cũng may, sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có kỉ niệm hôm đó mà tôi mới biết giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Và tôi cũng biết yêu thương mẹ nhiều hơn.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247