Trong thế giới bao la.Ai cũng có nhiều kỉ niệm không thể nào quên được .và tôi cũng vậy tôi cũng có một kỉ niệm đã dạy cho tôi một bài mà tôi nhớ mãi. Đó là tôi bị mất sách ngữ văn lớp chín của An. Vào thứ hai tuần trước.Thầy bảo các em về phải học thuộc nhé mai thầy kiểm tra bài nhé.Hôm đó bỗng hôm đó tôi bị mất sách nên không học dduocj về nhà có vì buồn rầu chán nản.Tôi đi cùng An và An nhìn thấy tôi hỏi : "Bạn sao vậy ? " .Lúc đó tôi nghe thấy nhưng vân không trả lời vì hơi ngại ngùng. Lúc đó An năn nỉ quá tôi mới nói : "tớ bị mất sách ngữ văn rồi ngày mai thầy kiểm tra mình không biết phải say sở ra sao".Khi nghe xong An nói cho tôi mươn.Nhưng tôi nói "Bạn không học được thì nhỡ ngày mai thầy kiểm tra bạn phải làm sao đây.Nghe xong An bông mặt cười đi mất chạy rất nhanh tôi không thể vượt được nên đằng màng quển sách ngữ văn về học xong tôi bỏ đấy tôi nghĩ ngày mai xếp sách vở để luôn vào bàn học dưới bạn học ở nhà.Khi dậy tôi quên mất mình đã để ở đâu nê mặt buồn bã lên lớp An nói trả sách cho mình nào !.Tôi mới sì sút rồi nói mình làm mất cảu bạn rồi,xin lỗi nhé.Tưởng rằng An sẽ chửi mắng tôi đã làm mất quên sách ngữ văn của bạn ấy nhưng bạn ấy nói chán nhỉ bạn làm mất của mình rôi An nói thật ra mình có hai sch ngữ văn cở nhé bạn không cần tìm đâu,lúc đó mặt tôi khóc .An nói bạn rút kinh nghiệm nhé.Tôi bông nhớ ra mình để dưới ngăn bạn học ở nhà Rồi tôi nói vớiAn như vậy lúc đo An vui sướng lắm. Đó là kỉ niệm mà tôi không thể nào quên đucọ.Tôi mong bạn ấy sẽ luôn là bạn tốt của tôi.
Trong suốt thời gian học tại mái trường THCS, tôi đã có những kỉ niệm sâu sắc, đó có thể là về bạn bè, thầy cô, ... Và tôi cũng vậy, tôi cũng có thật nhiều kỉ niệm với bạn thân của mình nhưng đối với tôi, có một kỉ niệm dường như khiến tôi nhớ nhất. Tôi nghĩ, cho dù đến tận khi mà trưởng thành, mỗi đứa một nhà thì tôi vẫn nhớ mãi đến nó.
Tôi có một người bạn rất thân tên là Lan. Chúng tôi bắt đầu chơi thân với nhau từ khi Lan cùng gia đình chuyển về đây học. Lan là người đã bắt chuyện và tâm sự cùng tôi vì tôi vốn là người ít nói. Và bắt đầu từ đó, tôi và Lan chở thành đôi bạn thân mà cả lớp ai cũng ngưỡng mộ, đi đâu cũng như hình với bóng. Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ mãi thế này cho đến một hôm nọ...
Sáng hôm ấy, nhân lúc giờ ra chơi tôi đi đến rồi nói với Lan:
-Lan ơi, lúc về cậu đợi tớ nhé nay tớ phải trực nhật. Rồi chúng ta cùng về. - Lan có vẻ khá ấp úng đáp nhưng tôi cũng không để tâm lắm đến điều đó.
-Hả? À... Ừ, mình sẽ đợi cậu.
"Tùng...! Tùng...! Tùng...!" một hồi trống vang lên, vậy là chúng tôi kết thúc buổi học. Vì phải trực nhật nên tôi ở lại cùng một vài người bạn khác, tôi cố gắng hoàn thành một cách nhanh chóng nhất để Lan không phải đợi lâu. Thật không may, trong lúc kê bàn ghế tôi bất cẩn làm ghế rơi vào chân, vì rất đau nên tôi đã khóc khá nhiều. Mấy người bạn cùng trực nhật với tôi thấy vậy thì xúm lại hỏi han. Mọi người bảo tôi nên đi xuống phòng y tế nhưng không muốn Lan đợi lâu nên tôi từ chối. Nhiên, một người bạn của tôi nghe vậy liền bảo:
-Tui biết bà là người trọng tình cảm nhưng nó có chơi thật lòng với bà đâu. Đối sử tốt với nó thế làm gì?
-Ý bà là sao?
-Bà nhớ hôm nó mượn bà quyển sách giáo khoa Tiếng Anh không?
-Nhớ, nhưng thế thì sao? Nhiên chẹp miệng rồi nói tiếp:
-Hôm ấy nó quên mang sách, tui kiểm tra nên nó mới mượn của bà rồi ghi tên nó vào đấy! Toàn lợi dụng bà trọng tình trọng nghĩa, nếu bà không tin thì ra ngoài kia xem thử xem. Nó về với con bé lớp D rồi.
Tôi vốn tin tưởng bạn nên cố gượng sức chạy ra cổng trưởng nhìn quanh thì thật sự không thấy Lan đâu. Hỏi bà bán nước ngoài cổng trường thì biết trống ra cái là Lan đã cùng bạn khác đi về rồi. Nhiên đứng sau động viên tôi:
-Thôi đừng buồn, bà còn có tui, có Thủy, rồi có Vy cơ mà. Vì một đứa không ra gì mà buồn thì không đáng đâu. Đi, tôi dẫn vào phòng y tế!
"..."
Buổi chiều hôm đó, cả tôi và Lan đều không có tiết nên tôi rủ bạn ra thung lũng hoa dưới chân núi chơi.
-Sao trưa nay cậu không về cùng tớ? Tôi hỏi.
-À, tự nhiên lúc mình đang đợi cậu thì mẹ mình tới đón nên không đợi cậu được.
-Thật à?
-Tất nhiên, chẳng lẽ tớ lại nói dối cậu? Bạn bè phải tin tưởng ở nhau chứ.
-Đúng. Bạn bè phải tin tưởng ở nhau thế tớ tin cậu còn cậu thì sao. Tớ thực sự quý mến và quan tâm cậu còn cậu chỉ biết lợi dụng tớ. Lan im lặng không nói gì. Tôi lại hỏi:
-Tại sao cậu lừa tớ.
-Đơn giản là vì tôi không muốn chơi với cậu nữa.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa nhẹ nhàng rung chuyển như muốn an ủi tôi. Vậy là cứ thế, ngay tại nơi đây, tại thung lũng hoa xinh đẹp này, một tình bạn mà tôi cho là vĩnh cửu đã rạn nứt... Tôi đã rất buồn vì điều đó nhưng tôi chợt nhận ra, bên cạnh tôi vẫn luôn có nhưng người bạn tốt, thật sự quan tâm và yêu quý tôi như Nhiên, Thủy và Vy.
Đó chính là kỉ niệm sâu sắc về của tôi về những người bạn của tôi. Đáng lẽ ra, những chuyện buồn thì phải quên nó đi nhưng tôi vẫn nhớ nó mãi vì lẽ... nó là kết thúc nhưng cũng là khởi đầu. Kết thúc một tình bạn giả dối và là khởi đầu của một tình bạn đẹp, bền lâu và vững chắc.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247