ngày xửa ngày xưa,có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần tên là Bạch Tuyết. Cô có mái tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu,da trắng như tuyết. Chính vì nhan sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành nên cô chình là người đẹp nhất thế gian.Mụ hoàng hậu độc ác vô cùng ghen tỵ với sắc đẹp của cô nên đã sai thợ săn giết công chúa. Thợ sản thấy công chúa vô tội nên tha chết và khuyên cô hãy đi thật xa, thật xa cung điện. Mụ hoàng hậu vô cùng tức giân và đã tẩm thuốc đọc vào quả táo.Công chúa ăn vào và hôn mê bất tỉnh cho đến khi hoàng tử đến hôn. Sau đó. hoàng tử và công chúa cưới nhau và chung sống rất hạnh phúc
Ngày xửa ngày xưa, ở một lâu đài vô cùng xinh đẹp vào mùa đông lạnh giá có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên khung cửa sổ làm bằng gỗ mun đen nhánh ngồi khâu , bà chính là hoàng hậu của tòa lâu đài xinh đẹp ấy vì mãi ngắm tuyết rơi nên bị kim đâm vào tay lúc ấy bà mới lấy trong túi ra một mảnh vải và lau đi vết máu, bà ước rằng mình có một đứa con xinh đẹp da trắng như tuyết, đôi môi đỏ, tóc đen như gỗ mun. Không lâu sau đó điều ước đã trở thành hiện thực bà đã sinh ra được một người con gái xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ, tóc đen như gỗ mun nên bà đã đặt tên cho cô là Bạch Tuyết. Ngay sau khi sinh cô thì hoàng hậu mất, một năm sau đức vua lại lấy thêm một người vợ nữa, bà cũng vô cùng xinh đẹp nhưng lòng dạ cũng vô cùng độc ác. Mụ sẽ tức điên khi nghe ai nói có người đẹp hơn bà ta. Mụ này có một chiếc gương thần, mỗi khi đứng ngắm mình trước gương, thường hỏi: "Gương kia ngự ở trên tường nước này ai đẹp được dường như ta." Gương trả lời:" Muôn tâu hoàng hậu, hoàng hậu chính là người đẹp nhất ở nước này"
Hoàng hậu hài lòng lắm, vì mụ biết rằng gương nói thật.Bạch Tuyết càng lớn, càng đẹp. Khi Bạch Tuyết lên bảy nàng đẹp như nắng sớm mai và đẹp hơn chính cả hoàng hậu nữa. Có lần hoàng hậu ngồi trước gương và hỏi:"Gương kia ngự ở trên tường nước này ai đẹp được dường như ta."
Gương trả lời:" Thưa hoàng hậu, ở đây bà đẹp tuyệt trần nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn." Mụ ta nghe vậy liền tức xanh người mỗi lần nhìn thấy cô bà ta đều tỏ ra khó chịu nên đã sai một gã thợ săn đi giết và mang gan, tim, phổi của Bạch Tuyết mang về. Khi gã thợ săn gặp Bạch Tuyết cô khóc lóc van xin được sống và hứa sẽ chạy sâu vào trong rừng mà không quay lại nữa, người thợ săn thấy cô xinh đẹp nên cảm động và nghĩ rằng vào rừng thì cô sẽ bị thú hoang dã ăn thịt nên đồng ý. Đúng lúc đó có một con lợn rừng con nhảy tới, bác đâm chết lấy gan phổi mang về nộp hoàng hậu làm bằng chứng. Mụ dì ghẻ độc ác sai nhà bếp xào gan phổi cho mụ ăn. Mụ đinh ninh là gan phổi Bạch Tuyết nên mụ cố ăn cho kỳ hết. Vào rừng Bạch Tuyết nhìn thấy một căn nhà liền vào đó nghỉ chân.Trong nhà tất cả mọi đồ vật đều nhỏ xíu, xinh xắn và sạch sẽ đến nỗi không thể chê vào đâu được. Giữa nhà có một cái bàn trải khăn trắng tinh, trên bàn bày bảy cái đĩa nhỏ xinh xinh, mỗi đĩa có một thìa con, một dao con, một nĩa on và cạnh đó là một ly cũng nho nhỏ xinh xinh như thế. Sát hai bên tường kê bảy chiếc giường nhỏ nối tiếp nhau, giường nào cũng phủ khăn trắng như tuyết. Đang đói và khát, Bạch Tuyết ăn ở mỗi đĩa một ít rau, ít bánh và uống ở mỗi ly một hớp rượu vang, vì cô không muốn để một ai phải mất phần. Suốt ngày chạy trốn trong rừng, giờ cô đã thấm mệt muốn đặt mình xuống giường nằm ngủ nhưng giường lại không vừa, cái thì dài quá, cái khác lại ngắn quá. Thứ đến cái thứ bảy mới thấy vừa, Bạch Tuyết nằm và ngủ thiếp đi. Bảy chú lùn về nhìn thấy ngôi nhà không còn nguyên như ban đầu nữa nên nghi hoặc nhưng rồi lúc nhìn thấy cô rất xinh đẹp và trời cũng sập tối nên họ quyết định cho cô ở nhờ qua đêm. Khi trời hửng sáng, Bạch Tuyết tỉnh dậy thấy bảy chú lùn đứng nhìn quanh thì rất sợ. Nhưng bảy người đều vui vẻ thân mật, hỏi cô:" Cô tên là gì?".Cô trả lời:" Em tên là Bạch Tuyết". Mấy chú lùn lại hỏi tiếp:" Làm sao mà cô tới được nhà của chúng tôi?". Thế là cô kể cho họ nghe chuyện dì ghẻ định ám hại cô, nhưng người thợ săn đã để cho cô sống và cô đã chạy trốn suốt cả ngày trong rừng tới khi sẩm tối thì thấy căn nhà của họ. Các chú lùn bảo cô: "Nếu cô đồng ý trông nom nhà cửa, nấu ăn, rũ giường, giặt quần áo, khâu vá, thêu thùa, quét tước, dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ ngăn nắp thì cô có thể ở lại với chúng tôi, cô sẽ chả thiếu thứ gì cả". Bạch Tuyết nói:" Vâng, thực lòng mà nói, em cũng muốn vậy."
Và từ đó, Bạch Tuyết ở với bảy chú lùn. Cô đảm đương mọi việc trong nhà, sáng sáng các chú lùn vào mỏ tìm sắt và vàng cho mãi tới chiều tối mới về, thì thức ăn của họ đã bày sẵn trên bàn. Suốt cả ngày, Bạch Tuyết ở nhà một mình. Các chú lùn tốt bụng nhắc nhở, căn dặn cô:"Hãy canh chừng mụ dì ghẻ nhé! Chẳng bao lâu mụ sẽ biết là cô ở đây. Đừng có cho ai vào nhà đấy!"Hoàng hậu đinh ninh tưởng mình đã ăn gan phổi Bạch Tuyết nên chắc rằng chỉ còn có mình là người đẹp nhất trần gian. Mụ đứng ngắm mình trước gương và hỏi:"Gương kia ngự ở trên tường,nước này ai đẹp được dường như ta". Gương trả lời:"Thưa hoàng hậu, ở đây bà đẹp tuyệt trần, nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn,nàng ta ở khuất núi non,nơi nhà của bảy chú lùn sống chung." Nghe Bạch Tuyết vẫn còn sống bà ta lại tiếp tục nghĩ ra kế để giết hại Bạch Tuyết lần nữa. Sau mụ nghĩ ra một kế, mụ bôi mặt, mặc quần áo trá hình thành một bà lão bán hàng, ai có gặp cũng khó lòng nhận ra được. Với hình dạng như vậy, mụ vượt bảy ngọn núi tới nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa và rao: Hàng tốt, hàng đẹp đây, có ai mua không, mua đi! Bạch Tuyết thò đầu qua cửa sổ hỏi: "Chào bà, bà có gì bán đấy?". Bà lão trả lời:" Hàng tốt hàng đẹp đây, dây lưng đủ màu đây!". Vừa nói bà vừa rút ra một chiếc dây lưng ngũ sắc dệt bằng tơ. Bạch Tuyết nghĩ : " Bà cụ này thật thà mình có thể cho vào nhà được.". Bạch Tuyết mở cửa và mua một chiếc dây lưng thật đẹp. Bà lão nói: "Con ơi, trông con buộc vụng về lắm, lại đây bà buộc thật đẹp, cẩn thận cho con." Bạch Tuyết không chút e ngại, lại đứng trước bà cụ để bà buộc chiếc dây lưng mới cho. Thế là mụ già buộc thoăn thoắt, mụ thắt chặt cứng làm cho Bạch Tuyết nghẹt thở, ngã lăn ra bất tỉnh. Một lát thì trời tối, bảy chú lùn về nhà, thấy Bạch Tuyết yêu quý của họ nằm sóng soài trên mặt đất như chết, người không hề nhúc nhích cử động, họ rất lo lắng. Họ nhấc cô lên thì thấy chiếc dây lưng thắt chặt cứng, lấy dao cắt đứt dây, Bạch Tuyết lại khe khẽ thở và dần dần tỉnh dậy. Sau khi nghe Bạch Tuyết kể chuyện vừa xảy ra, bảy chú lùn bảo cô:
"Mụ già bán hàng ấy chắc chẳng ai khác ngoài mụ hoàng hậu độc ác, cô phải giữ mình cẩn thận nhé, khi chúng tôi đi vắng thì đừng cho ai vào nhà cả". Về tới nhà, mụ hoàng hậu độc ác đến trước gương soi và hỏi:"Gương kia ngự ở trên tường,nước này ai đẹp được dường như ta."
Cũng như mọi lần, gương trả lời:"Thưa hoàng hậu, ở đây bà đẹp tuyệt trần,nhưng còn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn,nàng ta ở khuất núi non,nơi nhà của bảy chú lùn sống chung." Lần này bà ta tẩm độc vào những chiếc lược và mang trước nhà Bạch Tuyết vẫn gõ cửa và rao bán rồi mụ lấy chiếc lược tẩm thuốc độc giơ lên. Bạch Tuyết thích chiếc lược quá nên quên cả lời dặn dò, chạy vội ra mở cửa. Cô bé đáng thương ấy không nghi ngờ gì cả, cô để mụ chải đầu cho. Nhưng lược vừa mới cắm vào tóc, Bạch Tuyết đã bị ngấm thuốc độc, ngã lăn ra bất tỉnh.Nhưng may thay trời sắp tối, một lát au thì bảy chú lùn về tới nhà. Thấy Bạch Tuyết nằm như chết ở dưới đất, họ nghi ngay mụ dì ghẻ, họ lùng sục và tìm thấy chiếc lược tẩm thuốc độc cài trên đầu, vừa mới lấy lược ra thì Bạch Tuyết tỉnh dậy kể lại sự việc đã xảy ra. Một lần nữa bảy chú lùn lại căn dặn cô phải cẩn thận, bất cứ ai đến cũng không mở cửa. Bước chân về tới nhà, hoàng hậu lại soi gương và hỏi gương rồi lại nhận được câu trả lời như trước. Sau đó mụ vào một căn phòng hẻo lánh trong lâu đài nơi không hề có ai bước chân tới, và mụ tẩm thuốc độc vào táo, quả táo chín đỏ trông rất ngon, ngon đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn ăn. Nhưng ai ăn một miếng sẽ chết ngay tức khắc.
Khi tẩm thuốc xong, mụ bôi mặt, mặc quần áo trá hình thành một bà nông dân. Rồi mụ lại vượt bảy quả núi đến nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa, bày đủ chiêu trò để lừa Bạch Tuyết ăn quả táo tẩm độc. Quả táo được tẩm thuốc rất khéo léo: chỉ nửa táo chín đỏ ngấm thuốc độc, Bạch Tuyết mắt hau háu nhìn quả táo chín ngon, thấy bà nông dân ăn mà không sao cả nên không dằn lòng được nữa, thò tay ra đón lấy nửa táo ngấm thuốc độc. Cô vừa cắn được một miếng thì ngã lăn ra chết liền. Vừa về đến cung, mụ hỏi ngay gương: " Gương kia ngự ở trên tường,nước này ai đẹp được dường như ta."
Lần này gương đáp:"Muôn tâu hoàng hậu, hoàng hậu chính là người đẹp nhất ở nước này."Lúc đó, tính ghen ghét đố kỵ của mụ mới nguôi, mụ mới cảm thấy mãn nguyện.Theo thường lệ, đến tối bảy chú lùn mới về nhà, vừa bước vào cửa thì thấy ngay Bạch Tuyết nằm dưới đất, tim đã ngừng đập, không thấy hơi thở ra nữa, Bạch Tuyết đã chết.Bảy chú lùn nâng cô dậy, tìm xem có dấu vết chất độc nào không, rồi lấy nước và rượu lau mặt cho cô nhưng chẳng ăn thua gì; cô bé tội nghiệp ấy đã chết, chết thật rồi. Họ cho cô vào quan tài, cả bảy người ngồi quanh quan tài, khóc cô ba ngày liền. Sau đó họ muốn đem đi chôn nhưng thấy sắc người cô vẫn tươi tỉnh như người sống, đôi má xinh đẹp vẫn ửng hồng. Họ nói với nhau: "Thi hài như vậy, ai nỡ lòng nào đem vùi xuống đất đen ấy". Họ đặt làm một chiếc quan tài trong suốt bằng thủy tinh, bốn phía đều nhìn thấy được. Họ đặt cô vào trong đó, khắc tên Bạch Tuyết bằng chữ vàng và đề thêm rằng cô là một nàng công chúa. Rồi họ khiêng đặt quan tài nàng trên núi, cắt phiên nhau gác. Các loài vật cũng đến viếng khóc Bạch Tuyết.Bạch Tuyết nằm trong quan tài đã lâu lắm mà thi thể vẫn nguyên, nom như nàng đang nằm ngủ, vì nàng vẫn trắng như tuyết, đỏ hồng như máu, tóc vẫn đen như gỗ mun.Hồi đó, có một hoàng tử nước láng giềng đi lạc vào rừng và tới căn nhà của bảy chú lùn xin ngủ nhờ qua đêm. Hoàng tử nhìn thấy chiếc quan tài thủy tinh trên núi, Bạch Tuyết nằm trong chiếc quan tài có khắc dòng chữ vàng, đọc xong dòng chữ hoàng tử nói : " Để cho tôi chiếc quan tài này, các anh muốn lấy bao nhiêu tôi cũng trả." Bảy chú lùn đáp:" Đem tất cả vàng trên thế giới này để đổi, chúng tôi cũng chẳng bằng lòng". Hoàng tử nói: "Thế thì tặng tôi vậy, vì tôi không thể sống nếu không được trông thấy Bạch Tuyết, tôi thương yêu và kính trọng nàng như người yêu nhất trần đời của tôi".Nghe hoàng tử nói tha thiết vậy, những chú lùn tốt bụng động lòng thương và bằng lòng. Hoàng tử sai thị vệ khiêng quan tài trên vai mang về. Thị vệ đi vấp phải rễ cây rừng làm nảy thi hài Bạch Tuyết lên, miếng táo tẩm thuốc độc nàng ăn phải bắn ra khỏi cổ họng.Ngay sau đó, nàng từ từ mở mắt ra, nâng nắp quan tài lên, ngồi nhỏm dậyMừng rỡ, hoàng tử nói: "Ta quý nàng hơn tất cả mọi thứ trên đời này, nàng hãy cùng ta về cung điện của vua cha, nàng sẽ là vợ của ta".Bạch Tuyết bằng lòng theo hoàng tử về hoàng cung. Lễ cưới Bạch Tuyết và hoàng tử được tổ chức rất linh đình và trọng thể. Mụ dì ghẻ độc ác của Bạch Tuyết cũng được mời tới dự. Sau khi ăn mặc thật lộng lẫy, mụ lại đứng trước gương soi và hỏi:" Gương kia ngự ở trên tường,nước này ai đẹp được dường như ta."
Gương trả lời:"Thưa hoàng hậu,ở đây bà đẹp tuyệt trần,nhưng hoàng hậu trẻ muôn phần đẹp hơn."
Mụ dì ghẻ độc ác chửi đổng một câu, mụ trở nên sợ hãi không biết tính thế nào. Mới đầu mụ toan không đi dự đám cưới, nhưng mụ đứng ngồi không yên, mụ sốt ruột và muốn xem mặt hoàng hậu trẻ.Khi bước vào phòng, mụ nhận ngay ra Bạch Tuyết. Sợ hãi và hoảng loạn mụ đứng đó như trời trồng, không dám nhúc nhích. Nhưng giày sắt đã đặt trên lửa rồi, nhà vua trừng phạt buộc mụ phải xỏ chân vào đôi giày sắt nung đỏ và nhảy cho tới khi ngã lăn ra đất mà chết.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247