đề 1:
"Vũ trụ có nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ” (Bernard Shaw).
Thật vậy, bởi ai ai sinh ra cũng được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, được chìm vào giấc ngủ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Đó là hạnh phúc không gì sánh nổi.
Trong trái tim em, mẹ là sự sống, là suối nguồn nuôi em khôn lớn và cũng là người mà em yêu thương nhất trên đời này. Mẹ rất đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm chăm lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ của em và của cả gia đình. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi, mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em: “Con giỏi lắm, cố lên thiên thần bé nhỏ của mẹ”. Thế rồi cứ vậy theo lời mẹ mà em biết đi, biết chạy nhảy, nô đùa và lớn lên. Khi em đến tuổi học mẫu giáo, mẹ cho em tới lớp học cùng các bạn. Em đã quen có mẹ nên em khóc rất nhiều vì phải xa mẹ. Những lúc ấy mẹ thường núp sau cánh cửa để dõi theo em, mẹ ứa trào nước mắt cùng em, nhưng mẹ vẫn kiên quyết mong em đi học để khôn lớn thành tài. Thời gian dần trôi, em đã là cô bé học lớp 1, nhưng mẹ vẫn luôn sát cánh bên em không rời. Dù ngày mưa hay ngày nắng, mẹ vẫn là người dìu dắt đưa em đến trường. Cả ngày làm việc vất vả nhưng mẹ luôn tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học. Để giúp em ghi nhớ các con chữ đầu tiên, mẹ dạy em bằng những vần thơ: “O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu”. Cách học của mẹ đã giúp em thuộc bài đến giờ em vẫn khắc ghi không thể nào quên.
Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ dạy em biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên. Mẹ còn là người dạy em rất nhiều việc: rửa bát, quét nhà, nấu cơm... Và đối với gia đình em, mẹ là một đầu bếp thiên tài. Những món ăn mẹ làm không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình. Tuy mẹ là người rất giỏi trong chuyên môn và công việc. Nhưng tất cả vì gia đình, tất cả vì em mà mẹ chịu hi sinh mọi đam mê để dành toàn thời gian ở nhà lo cho em và gia đình, dạy dỗ em lên người. Em xúc động và thầm cảm ơn mẹ rất nhiều.
Bấy nhiêu thật sự là chưa đủ đối với em khi viết về mẹ. Đặc biệt trong những ngày ốm đau, mệt mỏi thì tình yêu thương của mẹ càng toả sáng rạng ngời. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết. Tối hôm đó em đã bị sốt, người em nóng bừng bừng nhưng chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ: “Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo: “Không sao đâu, con bị sốt nhẹ thôi”. Rồi mẹ lấy chiếc khăn thấm nước mát đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc bằng những lời ân cần: “Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy yêu thương mẹ vô cùng.
Bố em vẫn thường bảo mẹ em không đẹp nhưng mẹ hơn những phụ nữ khác ở tâm hồn và tình cảm. Đúng vậy, mẹ em nhẹ nhàng, dịu dàng và luôn dành tất cả tình yêu thương cho em. Mỗi khi ở bên mẹ, được xà vào lòng mẹ, được bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc em, em cảm nhận thấy dường như tình yêu thương mãnh liệt của mẹ truyền vào sâu trái tim em, qua bàn tay mẹ, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào,... qua tất cả những gì của mẹ.
Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dạng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con.
đề 2:
Bố mẹ đã có công sinh thành và nuôi dưỡng tôi nên người, vì vậy ơn nghĩa của họ tôi sẽ không thể trả hết được. Nhưng tôi lại có thể làm cho bô mẹ vui,làm tròn bổn phận của một người con. Tôi vẫn nhớ ngày mà nụ cười trên gương mặt đấng sinh thành của tôi rạng rỡ hơn bao giờ hết. Đó chính là khi bố mẹ biết tôi đã nhặt được ví tiền của một người lạ và đem đến nộp chú công an. Khoảnh khắc được nhìn thấy nụ cười ấm áp của bố mẹ thật hạnh phúc biết bao!
Tôi còn nhớ hồi đó, tôi mới tám tuổi, cái tuổi còn rất nhỏ. Niềm vui lớn lao nhất mà tôi đã dành cho bố mẹ tôi vào cái tuổi ấy là làm đc một việc tốt : nhặt được của rơi, trả lại người đánh mất.
Vào buổi sáng Chủ nhật, trên đường đi học thêm về, qua một cái ngõ hẻm, tôi thấy có một vật gì đó nằm ở giữa đường – một chiếc ví màu đen. Tôi nhặt chiếc ví đó lên rồi vừa đi chầm chậm, vừa nhìn xung quanh xem có ai đó muốn tìm chiếc ví này không.
Một lúc sau, tôi vẫn không thấy có ai đến tìm. Tôi nghĩ chắc người đó đã đi xa rồi hoặc không biết mình đánh rơi chiếc ví. Dù có biết chăng nữa, thì người đó cũng chỉ loay hoay tìm kiếm ở gần chỗ họ đứng . Hàng loạt những câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi : Người ấy là ai? Người đó là công nhân, nông dân hay là một người giàu có? Trong chiếc ví có những gì? Dù rất tò mò nhưng tôi không muốn mở ra xem.
Tôi nghĩ ngợi , phân vân mãi mà không xác định đc mình sẽ trả lại hay không trả. Nếu không trả thỳ chẳng có ai biết mình ăn cắp của rơi mà lại có tiền để mua được nhiều thứ. Tưởng tượng đến lúc đó, tôi thích lắm nhưng nghĩ lại nếu mình trả cho người ta thì sẽ làm đc một việc tốt và không phải ân hận. Tôi đã quyết định trả ví tiền này. Chủ nhân của chiếc ví này sẽ rất mừng khi tìm lại đc nó. Nhưng biết ai đánh rơi chiếc ví này mà trả lại? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Tôi mag chiếc ví đến trụ sở công an phường. Các chú công an nhìn tôi thập thò ở cửa, liền hỏi:
– Có việc gì vậy cháu bé ?
Tôi ngại ngùng đáp:
– Dạ! thưa chú trên đường đi học về cháu nhặt đc chiếc ví này. Cháu đem nộp, nhờ các chú trả lại cho người bị đánh mất ạ!
Một chú công an cầm lấy chiếc ví rồi đến chỗ tôi, chú cười xoa đầu tôi, nói:
– Chái rất ngoan và thật thà không dám lấy cắp của rơi. Nào! Chú cháu mình xem trong này có những gì để ghi vào biên bản nhé!
Rồi chú lấy ra từ trong ví: một giầy chừng minh nhân dân, cá giấy tờ quan trọng và hơn 5 triệu đòng tiền mặt . Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu tôi ghi tên và địa chỉ xuống phía dưới biên bản. Có tên tuổi, địa chỉ các chú sẽ thuận lợi trong việc trải lại cho người đánh mất.
Buổi tối hôm đó , nhà tôi có một người khách lạ đến chơi. Đó chính là chủ nhân của chiếc ví. Bác kể chuyện cho bố mẹ tôi nghe và cảm ơn tôi mãi. Bố mẹ tôi nghe xong đã khen tôi làm đc 1 việc tốt, lúc đó bố mẹ tôi rất vui và hành diện vì có một đứa con ngoan.
Bây giờ, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn không thể nào quên đc ngày hôm đó. Lời khen chân thành của mọi người đói với tôi là phần thưởng quý giá nhất.Tôi sẽ giữ mãi kỷ niệm này trong tâm trí của mình.
Đề 1: người ấy sống mãi trong lòng tôi
Có người từng nói rằng :"Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời." câu nói thật đúng và khiến tôi ngẫm nghĩ lại người bạn thân của mình . Bạn bè là người luôn bên ta mỗi khi ta cần , bạn bè luôn thấu hiểu và lắng nghe ta mỗi khi ta có chuyện vui hay buồn. Bạn bè người mà ta luôn thoải mái khi trò chuyện . Tình bạn sẽ giúp chúng ta thắt chặt tình cảm giữa người và người và khiến cho xã hội này ngày càng gần gũi hơn. Quả thật , bạn bè rất quan trọng và tôi cũng có một người bạn người luôn bên tôi mỗi khi tôi cần , là một người hơi phiền phức nhưng luôn quan tâm , giúp đỡ toi đó chính là Minh Anh một đứa bạn thân hồi lớp 6 của tôi.
Minh Anh và tôi gặp nhau từ đầu năm lớp 6 tôi và bạn ấy được cô xếp ngồi chung để kèm cập , cùng nhau tiến bộ . Lúc đầu ngồi chung với bạn ấy chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì vì chưa hề gặp nhau , nhưng từ lúc ngồi chung với Minh Anh hai đứa bắt đầu trò chuyện và trở thành bạn . Tôi nhận ra Minh Anh là một người rất năng động , thân thiện , hoạt bát bạn ấy rất giỏi về việc hướng ngoại nhưng nhược điểm của bạn ấy là thiếu tập trung khi ở một mình dẫn đến những con điểm kém vì vậy tôi và Minh Anh hay qua nhà nhau chơi để cùng nhau học tập. và từ đó chúng tôi càng quấn quýt và trở thành bạn thân của nhau lúc nào cũng chẳng hay biết.
Minh anh là một cô gái dễ thương , bạn ấy có một gương mặt tròn trịa , bầu bĩnh đôi mắt đen như hạt nhãn với chiếc mũi nhỏ xinh lộ rõ vẻ thân thiện , vui vẻ của bạn ấy đồng thời nó cũng cho thấy bạn ấy là một người hòa đồng và thân thiện . Nhưng phần quan trọng nhất trong tổng thể đó là hàm răng trắng tinh luôn thu hút ánh nhìn của các bạn khác khi bạn ấy cười , trông thật đẹp và dễ thương. Minh Anh hòa đồng , hay giúp đỡ người khác nên cả lớp mới đặt cho bạn ấy một biệt danh rất xinh đẹp đó là " Hoa hậu thân thiện " một biệt danh diễn ra gần chính xác con người của bạn ấy. Tôi và Minh Anh chơi rất thân với nhau hai đứa luôn ngồi kể chuyện với nhau sau mỗi giờ ra chơi mệt mỏi , nói chuyện với minh anh tôi thấy mình rất vui và còn được thư giản bởi những mẫu truyện hài thú vị của bạn ấy. Kỉ niệm đáng nhớ nhất của Minh Anh với tôi chắc hẳn là và tháng 8 khi những cơn bão kéo đến đen trời tôi và Minh Anh hai đứa đều về bằng xe đạp , nhà tôi và bạn ấy khá xa trường nên phải đạp đến hai mươi phút mới có thể về nhà được . Những hạt mưa Bắt đầu đổ xuống xối xả , đến mức mà tôi không thể nhìn thấy đường để chạy thế là tôi và Minh Anh phải dừng lại để trú mưa , mưa càng ngày càng to với tiếng sấm chớp to choảng. Điều tồi tệ đã xảy đến với tôi đó là chiếc áo mưa bằng ni-lông của tôi bị hất tung bởi những cơn gió siết rồi bay lên trời vì mưa rất to nên tôi không thể nào ra lấy vì vậy tôi phải đợi hết mưa mới về được. Nhưng minh anh lại khác bạn ấy rất lĩ càng nên đã bỏ áo mưa vào cặp , cơn mưa dai dẳng đến lúc tối vậy mà Minh Anh vẫn ở lại với tôi và kể chuyện cho tôi nghe , bạn ấy nhất quyết đợi tôi về . Thế là trời tạnh mưa , kim đồng hồ điểm 7 giờ đúng tôi lật đật cùng MInh Anh chạy về nhà . Về nhà tôi bị ba mẹ la rầy vì không giữ kỉ áo mưa và tôi chắc rằng Minh Anh cũng bị la hệt tôi vậy . Từ lúc đó tôi nghĩ rằng tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ bị chia cắt.
Mới đây đã 2 năm trôi qua bây giờ tôi học lớp 8 , một biến cố lớn xảy ra với Minh Anh ba mẹ bạn ấy ly hôn và bạn ấy phải về quê sống chung với bà ngoại . Thật buồn ! Tôi đã rất sốc khi nghe tin này tôi vội vã chạy sang nhà bạn ấy sau giờ học và chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt . Dù rất buồn nhưng tôi nghĩ về quê chắc hẳn Minh Anh cũng sẽ gặp được những người bạn tốt để tâm sự như tôi . Dù đã đi xa nhưng hai chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau và trò chuyện chỉ bài nhau mỗi ngày.
tình bạn là thứ gắn kết mọi người với nhau , tình bạn giúp chúng ta tốt hơn mỗi ngày . Dù chia xa những tình bạn giữa tôi với Minh Anh vẫn rất sâu đậm và tôi mong sẽ có một ngày nào đó tôi có thể đến thăm minh anh một lần nữa .
Đề 2: kể một việc em làm cho ba mẹ vui( buồn)
Tất cả chúng ta ai ai cũng muốn mình làm được một điều tốt cho mọi người, dù việc đó nhỏ hay lớn thì điều do cái tâm của mọi người. Còn riêng tôi, tôi không bao giờ quên được hình ảnh cụ bà đáng thương ngồi xin ăn trên vỉa hè.
Một hình ảnh cách đây hơn một năm, khi trên đường tôi đi học về thấy một bà cụ đang ngồi xin ăn hai tay run lẩy bẩy trông có vẻ đói lắm. Thấy thế, tôi chạy lại kế bên bà khẽ nói:
- Bà ơi bà! Chắc bà đói lắm phải không ạ? Bà chờ một tí cháu chạy lại đằng kia mua thức ăn cho bà nhé!
Bà cụ đáng thương nhìn tôi và nói thì thầm với tôi :
- Bà cám ơn cháu rất nhiều lắm! Cháu ngoan quá!
Thế là tôi chạy một mạch đến chỗ cô bán bánh bao rồi mua cho bà một cái, và quay lại hàng nước mua cho bà một chai nước ngọt bỏ vào túi ni lông mang đến cho bà. Và hai tay mời bà dùng:
Con mời bà dùng cho đỡ đói, thưa bà!
Một lần nữa tôi lại thấy trên khuôn mặt nhăn nheo của bà chứa ẩn một điều gì đó rất đáng thương. Bà liền nói:
- Bà cảm ơn cháu nhiều lắm. Tuy cháu còn nhỏ nhưng tấm lòng cháu biết thương yêu những kẻ nghèo hèn giống như bà. Bà rất cảm động.
Hai hàng nước mắt tôi không biết từ nơi đâu cứ tuôn trào trên khuôn mặt, thưa với bà:
- Bà ơi ! Bà không cần cám ơn cháu đâu, đây là tấm lòng của cháu xem bà như là bà của cháu ở nhà vậy. Còn có nhiều bạn cùng lứa tuổi cháu cũng thương yêu người già lắm bà ạ !.
Tôi ngồi cho đến khi bà ăn xong rồi mới thưa bà trở về nhà kẻo bố mẹ mong chờ. Sau đó, tôi lấy ra số tiền nhỏ mà bố mẹ cho làm quà rồi xin biếu cho bà.
Ngày nào cũng vậy, khi đi học về là tôi ghé lại thăm bà mua thức ăn biếu bà và hai bà cháu ngồi tâm sự với nhau rất vui.
Rồi cho đến một ngày, hai ngày, ba ngày… cho đến một tháng sau, tôi cũng không gặp lại bà. Nghe cô chú nói bà đã ra đi vĩnh viễn vì chứng bệnh của người lớn tuổi. Lúc đó, lòng tôi cảm thấy nặng trĩu, sao hôm nay con đường khó đi và xa quá.
Bạn tham khảo ạ!
cho xin hay nhất ạ!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247