Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Câu 11: Trong cuộc đời mỗi con người thường có...

Câu 11: Trong cuộc đời mỗi con người thường có rất nhiều kỉ niệm với người thân, bạn bè… Em hãy viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc ấy. không được chép trê

Câu hỏi :

Câu 11: Trong cuộc đời mỗi con người thường có rất nhiều kỉ niệm với người thân, bạn bè… Em hãy viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc ấy. không được chép trên mạng >:( !!!

Lời giải 1 :

mik gửi bạn tham khảo :                                                                                                                       Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một quá khứ, và quá khứ sẽ đầy ắp những kỉ niệm khó quên. Đó có thể là kỉ niệm cùng bạn bè, đó có thể là kỉ niệm bên thầy cô và còn có những kỉ niệm bên gia đình, những người thân yêu ruột thịt của mình. Tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm, đặc biệt, một kỉ niệm đầy sâu sắc với tôi là ngày cùng anh Hai đi thi đại học.

 Anh Hai tôi là một người trầm tính, ít nói, anh học không quá giỏi nhưng bù lại là sự chăm chỉ, cần cù. Năm đó, anh lên 12 và dự thi tốt nghiệp, sau đó anh đăng ký thi vào hai trường là Đại học Ngoại ngữ Huế và Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Những ngày tháng miệt mài bên sách vở cùng với áp lực của việc thi cử khiến anh tôi gầy hẳn. Vì bố mẹ phải đi làm kiếm tiền hàng ngày, tôi thì còn nhỏ cũng chẳng giúp được việc gì to lớn, anh phải một mình dọn dẹp rồi chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, lúc rảnh rỗi mới có thời gian học. Mỗi tối, anh Hai thức khuya học bài đến 2 giờ sáng mới đi ngủ. Tôi rất khâm phục sự kiên trì và cố gắng đó của anh và xem anh như một thần tượng của mình              Ngày sắp lên thành phố để thi Đại học, anh lo lắng mất ăn mất ngủ. Sau khi bàn bạc, gia đình đi đến thống nhất là để tôi đi với anh trai. Chọn tôi đi cùng anh vì một phần do bố mẹ vướng công việc nên không thể xin nghỉ được, một phần là tôi rất thích, vòi vĩnh cả nhà mãi mới được vì tôi muốn đi cùng anh, cổ vũ cho anh, hơn nữa tôi cũng chưa lên thành phố bao giờ nên rất mong được đi lần này . Rồi hai anh em tôi đóng gói quần áo cùng với một ít tiền bố mẹ cho lên đường. Dù anh đã lớn, cũng có vài lần anh lên thành phố chơi, song bố mẹ vẫn lo lắng, dặn cái này, cái kia để hai đứa tự biết chăm sóc nhau. 

Anh tôi thi ở Đà Nẵng trước rồi mới ra thi ở Huế. Chúng tôi đến Đà Nẵng trước ngày thi một hôm. Mọi chuyện đều thuận lợi cho đến sáng ngày chuẩn bị đi thi thì tôi lại đau bụng dữ dội, dù rất cố gắng nhưng tôi không thể chịu đựng được, xỉu đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở bệnh viện. Lúc đó, anh tôi mới kể lại lúc ấy tôi đau khiến anh hoảng hốt, vừa lo, vừa sợ. Khi tôi ngất xỉu anh đã gọi cô chủ nhà trọ hai anh em tôi thuê nhờ đưa đi bệnh viện, sau khi bác sĩ khám thì bảo tôi bị ruột thừa phải mổ liền. Cuối cùng sau ca mổ đó tôi được cứu sống, còn anh thì lỡ dở buổi thi Đại học của mình, xem như cơ hội vào trường Bách Khoa cũng vì tôi mà anh phải chấp nhận bỏ thi. Lúc đó tôi buồn lắm, vừa buồn vừa giận chính mình, tôi nắm tay anh nói:

- Em xin lỗi anh Hai, lẽ ra em phải là người giúp đỡ anh, động viên tinh thần cho anh để anh Hai thi, vậy mà giờ em lại càng khiến anh lo lắng, bố mẹ lo lắng.
Anh Hai xoa đầu tôi, an ủi:
- Không sao đâu em, bỏ lỡ cơ hội này thì anh còn cơ hội khác, quan trọng là sức khoẻ của em, em phải nhanh hồi phục để cùng anh ra Huế thì nữa nhé.
Tôi biết anh nói vậy thôi nhưng lòng anh buồn lắm, vì trường Bách Khoa chính là mơ ước bấy lâu của anh mà. Đó là lần mà tôi thấy mình có lỗi và thương anh nhất, giá mà tôi không vòi vĩnh bố mẹ để được đi cùng anh thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế.

Bây giờ thì anh Hai tôi đã là cậu sinh viên năm cuối của trường Đại học Ngoại ngữ Huế. Ba năm đại học anh luôn đạt học bổng của trường, ngoài việc học, anh còn đi dạy gia sư để có tiền đóng học phí giúp đỡ phần nào những khó khăn cho bà mẹ. Đến bây giờ, tôi vẫn luôn tự hào về người anh trai yêu quý của mình.

Chucbanhoctot . Please vote 5 sao

Thảo luận

Lời giải 2 :

Gia đình là điều quý giá và thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người, những người thân trong gia đình của mình cũng là những người gần gũi và sẵn sàng yêu thương chúng ta vô điều kiện. Chính vì vậy mà mỗi con người phải có trách nhiệm yêu thương và gắn kết mọi người trong gia đình lại với nhau để tình cảm gia đình mình thêm bền chặt. Đối với em, đã có một kỉ niệm xảy ra giữa em và bà nội mình mà đến bây giờ em vẫn nhớ mãi.

Chuyện xảy ra khi em còn là một cô nhóc học Tiểu học, cái tuổi mà em còn non dại và nghịch ngợm hơn bây giờ rất nhiều. Gia đình em gồm bốn thành viên là bà nội, bố mẹ và em. Ông nội em hi sinh trên chiến trường, một mình bà nội suốt bao năm không đi bước nữa mà ở vậy nuôi bố em khôn lớn. Bà luôn là một người hiền từ, hoà nhã, khi bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích, em không phải mất nhiều thời gian để tưởng tượng ra những bà tiên, bà lão tốt bụng vì với em bà nội chính là hình tượng ấy rồi. Còn em vì là con một nên được cả nhà chiều chuộng, đặc biệt là bà nội vì bố mẹ em đi làm suốt, chỉ có hai bà cháu ở nhà với nhau. Có lẽ quen được chiều chuộng, chưa từng bị đánh mắng trách phạt mà khi ấy em rất nghịch ngợm và chuyện xảy ra sau đây làm em nhớ mãi.

Bình thường sau khi tan học, em sẽ về nhà cất cặp sách rồi chạy đi chơi với các bạn trong xóm và trở về trước giờ cơm. Đã như một thói quen nên cả nhà cũng không ai phàn nàn với em về vấn đề ấy. Nhưng ngày hôm ấy, một bạn trong xóm bảo đã chán chơi những trò hằng ngày như trốn tìm, đuổi bắt rồi và đưa ra gợi ý ra cánh đồng chơi vì các bác nông dân trong làng đã thu hoạch xong lúa, lúc này ruộng khô ráo, có nhiều rạ và ở sông còn có hoa súng, hoa lục bình rất đẹp nữa. Ở cái tuổi còn ngây ngô nhiều như thế, gợi ý về cái điều mới mẻ ấy quả thực hấp dẫn, thú vị với lũ trẻ bọn em.

Vậy là cả lũ quyết định và rồng rắn kéo nhau ra cánh đồng. Bố mẹ em đều làm công nhân, bà em đã lớn tuổi nên nhà em không trồng trọt gì, do đó dù nhà ở nông thôn nhưng số lần em ra đồng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có chăng là được bố hay mẹ đèo qua những con đường băng qua cánh đồng mà thôi. Vì vậy khi nhìn thấy cánh đồng trong buổi chiều tà mà chất đầy những những gốc rạ vàng ươm thẳng hàng, những bông lục bình tím đang khoe sắc dưới sông và không gian cũng chìm trong màu cam của ánh chiều tà, em thấy thật đẹp và thật thích. Vậy là trong khung cảnh đẹp đẽ ấy, chúng em chơi vui quên thời gian, đến khi trời đã tối mới tiếc nuối cùng nhau về. Trời mùa hè tối muộn nên em nghĩ lúc ấy chắc hẳn muộn hơn mọi hôm rất nhiều rồi, nhưng em không sợ vì hôm nay bố mẹ sẽ tăng ca về muộn, chỉ có bà với em ở nhà mà bà hiền như thế chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Vậy là em tung tăng với với nhành lục bình hái được về nhà và nghĩ sẽ khoe với bà về chúng.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247