Mẹ tôi, chẳng phải bác sĩ cũng chẳng phải giám đốc, hay một nghề nào sang trọng hơn mà mẹ tôi chỉ là một người nông dân chân chính. Vì thế, nước da mẹ tôi không trắng trẻo như bao người khác mà lại ngầm ngăm đen vì lúc nào cũng một nắng hai sương vất vả, khó nhọc chăm sóc gia đình. Mái tóc mẹ ngang lưng, đen óng ả được thắt bằng bím xanh lơ mà mẹ vẫn thích. Mái tóc ấy ôm gọn khuôn mật trái xoan, bao giờ cũng vui tươi. Đôi mắt đen nhánh của mẹ lúc nào cũng soi sáng nỗi lòng của tôi và chứa đựng cái gì đó rất bí ẩn mà tôi chưa có lời giải đáp. Đôi mắt mẹ luôn cười vui. Nụ cười ấy chứa chan bao tình cảm, bao nỗi niềm của mẹ dành cho tôi. Đôi bàn tay mẹ chai gầy xương xương vì phải làm quần quật bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi thương mẹ vô cùng mà cũng quý mẹ lắm. Mẹ là người dẫn đường chỉ lối cho tôi nên người.
Cuộc đời mẹ tảo tần nuôi tôi, mẹ dạy tôi từ nét chữ đến từng cách ăn mặc... Mẹ đã phải chịu bao đắng cay khổ cực, vậy mà khi tối đến trăng thanh gió mát mẹ vẫn ngồi ngắm trăng đêm. Những lúc như thế, tôi thường sà vào lòng mẹ để nghe mẹ kể chuyện cổ tích. Bàn tay mẹ vừa xoa đầu tôi vừa kể. Giọng mẹ truyền cảm, nhẹ nhàng, cuốn hút tôi vào thế giới cổ tích và cũng đưa tôi vào giấc ngủ say sưa. Giấc ngủ ấy luôn hiện ra hình ảnh mẹ rất đẹp. Tôi cảm thấy như tôi không thể xa rời mẹ từng giây, từng phút.
Ở nhà mẹ hiền lắm, chẳng bao giờ đánh hay mắng tôi lần nào. Mỗi khi tôi mắc lỗi, mẹ chỉ khuyên bảo tôi nên cẩn thận và giúp tôi hiểu được nỗi lòng của mẹ. Với ông bà, bao giờ mẹ cũng là một người hiếu thảo. Với bố, mẹ là người vợ hiền. Với tôi, mẹ là người mẹ nhân hậu. Còn với làng xóm xung quanh thì mẹ luôn được mọi người khen. Tôi rất tự hào về mẹ. Một lần, chị Yến qua, chị cho tôi một quả chuối và một chiếc kẹo. Tôi khoe mẹ nhưng vẫn thấy ít liền chê. Mẹ bảo tôi không nên nói thế, phải nhớ “của ít lòng nhiều” thì mới hòa thuận được với hàng xóm láng giềng.
Năm tháng trôi qua nhanh vùn vụt, chẳng mấy chốc mà tôi đã lớn. Tôi chỉ mong sao tuổi thanh xuân của tôi bù lại cho mẹ. Mẹ mãi mãi vẫn là người tôi quý nhất. Và tôi sẽ nhớ mãi những lời mẹ dạy:Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Ôi! Mẹ thật tuyệt vời!
Gia đình em có ba thế hệ sống cùng nhau, gồm ông bà, bố mẹ và hai chị em chúng em. Gia đình em sống rất hòa thuận và yêu thương nhau, không bao giờ xảy ra xích mích hay tranh cãi. Em yêu quý tất cả những người thân của mình, vì họ là người luôn gắn bó, quan tâm, yêu thương, chăm sóc cho em. Nhưng nếu phải chọn ra một người mà em yêu quý nhất thì có lẽ đó chính là mẹ của em.
Mẹ là người thầm lặng chăm lo từng li từng tí cho công việc gia đình, cho cuộc sống của hai chị em em. Dù cuộc sống có những khó khăn, hoàn cảnh gia đình em không bằng nhà của các bạn khác nhưng mẹ lại luôn cố gắng làm những điều tốt nhất và mang lại cho chúng em những thứ tốt nhất có thể, để chúng em có thể bằng bạn, bằng bè.
Mẹ em không phải là những người làm công việc cao quý hay công nhân viên chức như bố mẹ của các bạn khác, mẹ em đơn giản chỉ là một người nông dân, hàng ngày bận bịu với công việc đồng áng, khi hoa màu được mùa, mẹ em lại gánh những gánh rau nặng đi khắp nẻo đường để bán, cuộc sống của mẹ em rất lam lũ, vất vả nhưng em rất tôn trọng nghề nghiệp của mẹ, vì những giọt của mẹ đổ xuống, nhờ những gánh rau nặng của mẹ thì em mới được lớn khôn như ngày hôm nay. Và mẹ của em là một người mẹ tuyệt vời, hàng ngày đầu tắp mặt tối với công việc ruộng nương, bán buôn, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” nhưng không bao giờ mẹ em than thở, hay trách móc điều gì, mẹ em lúc nào cũng lặng thầm, cũng lặng lẽ hi sinh như thế. Mẹ hi sinh cả tuổi xuân, cả cuộc đời, mẹ đổ xuống những giọt mồ hôi vất vả, đôi khi là cả những giọt nước mắt, chỉ mong chúng em có thể lớn khôn thành người.
Mẹ em có dáng người cao và gầy, nhìn vào vóc dáng mỏng manh của mẹ em thì không ai có thể hình dung khối lượng công việc mà mẹ em làm hàng ngày, một ngày với mẹ em đầy vất vả, không hề có khoảng thời gian rảnh rỗi. Tuy vất vả là vậy, cực nhọc là vậy nhưng mẹ em lúc nào cũng lo chu toàn việc nhà, việc cửa rồi miếng ăn thức uống của chúng em thì không bao giờ thiếu. Mẹ em tuyệt vời thế đấy, mẹ có thể làm trăm công nghìn việc nhưng việc gì cũng hoàn hảo, chu toàn. Mẹ em không bao giờ tỏ ra mệt mỏi trước mặt bọn em, nhưng em biết chứ, mẹ cố nén những mệt mỏi, những cực nhọc để không muốn chúng em phải lo nghĩ nhiều. Mẹ luôn nói với chúng em, việc của chúng em bây giờ chỉ là ăn thật nhiều, lớn thật nhanh và học hành thật giỏi. Vì theo mẹ, chỉ có học thì mới có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có học mới không phải sống cuộc sống lam lũ, cực nhọc nữa.
Vâng lời mẹ, cũng là thương mẹ khó nhọc mà hai chị em em luôn tự hứa với mình là phải học hành thật chăm chỉ, trở thành những người “con ngoan, trò giỏi”, trở thành những người con có thể khiến mẹ tự hào.
Tham khảo nha !
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247