Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 kể về 1 câu chuyện buồn mà em nhớ mãi...

kể về 1 câu chuyện buồn mà em nhớ mãi câu hỏi 3023026 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

kể về 1 câu chuyện buồn mà em nhớ mãi

Lời giải 1 :

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung… rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.

Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi và mặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.

Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Thảo luận

Lời giải 2 :

bài làm:

trong cuộc sống, mỗi con người luôn trải qua những phút giây vui buồn...Để rồi từ đó có biết bao kỉ niệm lưu trữ vào trái tim. Tôi cũng vậy, đến bây giờ, dù thời gian cứ trôi...trôi...trôi mãi tôi vẫn nhớ về một kỉ niệm mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Chắc có lẽ là lần đầu tôi biết nói dối.

      Tôi vẫn nhớ như in đó là một buổi chiều thứ bảy tại nhà của tôi. Sau buổi tổng kết năm học lớp 5 của tôi, tôi cảm thấy rất vui và vô cùng tự hào về bản thân mình.Sau buổi tổng kết thì đám bạn tôi cùng rủ nhau đi chơi biển vào buổi chiều để liên hoan với nhau. Khi tôi được mời, tôi cảm thấy vừa vui mà cũng lại vừa buồn. Vui vì được mời. Buồn vì tôi biết mẹ tôi sẽ không bao giờ tụ tập với đám bạn bao giờ đặc biệt lại đi xuống biển một mình nữa. Nhưng sau một hồi suy nghĩ thì tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, vậy là tôi liền chạy về nhà để thử.

       Nghĩ là làm, trưa hôm đó, tôi cố gắng trở nên ngoan ngoãn khá bất thường và tôi cũng chả hiểu sao tôi lại làm như vậy. Lên giường ngủ trưa, tôi háo hức về ý tưởng của mình, hi vọng sẽ thành công và tự hào vì bản thân có một kế sách quá hợp lý. Vậy mà chả hiểu sao, buổi chiều khi tôi nói với mẹ, bản thân tôi lại trở nên sợ hãi và hoảng loạng.Nhưng để được xuống biển, tôi vẫn quyết tâm thực hiện kế hoạch đó. Tôi tiến lại gần, nói với mẹ:

-" Mẹ, mẹ ơi, chết rồi, con quên chiều nay phải đến trường để dọn vệ sinh lớp trường với cô giáo và các bạn rồi!!!"

-" Cái gì? Sao con có thể quên như vậy, thôi để mẹ chở đi cho đỡ nguy hiểm'. Mẹ tôi nói

Trong đầu tôi chợt có suy nghĩ, nếu bây giờ mẹ chở mình đến trường thì chắc chắn kế hoạch này của mình sẽ bại lộ mất. Vậy nên tôi nằng nặc đòi đi xe đạp tới trường. Thấy hôm nay tôi có biểu hiện lạ nên mẹ không cho phép cho tôi đi một mình, mẹ nói:

- "Đừng đi đâu hết, ở nhà, mẹ sẽ gọi điện xin phép cô, vào học bài đi"

Nghe mẹ nói vậy, thực sự lúc đó tôi không thể kiềm chế nổi bản thân, tôi nhất quyết không chịu và lấy xe đạp ra khỏi nhà, chẳng thèm nghe lời mẹ gọi. Mẹ thật quá đáng, con lớn rồi, đâu còn nhỏ nữa đâu, mẹ chẳng hiểu con gì cả! Tôi lấy xe đạp đến thẳng chỗ hẹn của bọn bạn."May mà mình có đem đủ mọi thứ" Tôi nghĩ. Bọn bạn đang chờ tôi ở đó. Chúng tôi cùng đạp xe ra biển chơi

      "Oa, cuối cùng cũng đến được biển rồi!".Một đứa bạn trong đám chúng tôi hét lớn. Đúng thật, biển quá đẹp, nhìn mặt biển hiền hòa là tôi đủ muốn nhảy xuống tắm ngay tức thì. Chiều hôm đó chắc có lẽ là một buổi chiều rất vui nếu không có chuyền đó xảy ra. Tôi không biết bơi nhưng theo lời bạn tôi, nó nói:

- "Biển không có sóng đâu mà sợ, tao cũng chả biết bơi như mày đấy thôi, xuống một lát chả sao đâu"

Thấy bạn nói thế, tôi liền nhảy xuống tắm luôn và cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Và rồi tôi tiến ra xa bờ dần cùng với đám bạn. Bỗng một cơn sóng lớn ập đến. Bọn bạn tôi đều biết bơi cả nên đều tỏ ra vô cùng thích thú. Tôi thì khác, hai chân tôi run lẩy bẩy đứng đơ ở đó như một pho tượng. Tôi sợ đến nỗi chả biết phải làm gì. Cơn sóng ập đến ngang qua đầu tôi, cả cơ thể tôi nhẹ bẫng, chân tôi không còn chạm được mặt đất, tôi hoảng loạn khua chân khua tay tìm chỗ tựa. Nhưng tất cả đều vô ích, sau một hồi giãy dụa, cơ thể tôi mất dần ý thức. Vậy là mình sẽ phải chết sao. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, giá mà mình nghe lời mẹ thì đã không sao rồi. Và tôi ngất lịm không còn biết gì trời đất.

     Một lát sau, bỗng hai mắt tôi mở ra. "Ôi, thật may quá, thần chết đã để mình sống". Đám bạn tôi mừng rỡ đỡ tôi dậy. Trước mặt tôi bây gờ có một người đàn ông to lớn, mặc quần áo cứu hộ, ông ấy nói:

-" Công nhận đám trẻ chúng cháu có lá gan lớn thật đấy, nhỏ như vậy đã dám đi chơi xa một mình, chừa rồi nhé, Không biết bơi thì đừng xuống nước"

Bọn trẻ chúng tôi sợ hãi, xin lỗi bác và cùng nhau đạp xe trở về

      Về liền, tôi chạy lại ôm chầm mẹ:" Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã nói dối mẹ, con xin lỗi".Mẹ nhìn tôi đang giãy dụa trong nước mắt bèn lau mặt cho tôi:" Không sao, không sao, con nhận ra lỗi lầm của mình rồi là được, nhưng lần sau không được như vậy nữa nhé" Tôi lau nước mắt và kể lại mọi sự tình cho mẹ

      Các bạn thấy không, chỉ vì ham chơi mà tôi lại trót nói dối người thương tôi nhất. Nhưng dù sao cuối cùng tôi cũng đã nhận ra được bài học vô cùng quý giá. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ quên câu chuyện đó như một lời cảnh tỉnh nhắc nhở bản thân. Mẹ ơi, con xin lỗi, con sẽ không tái phạm lỗi lầm mình nữa đâu!

~ Hết ~

Chúc bạn học tốt nka:>

Xin hay nhất ak

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247