Tham khảo thôi nha
Hôm nay, nhìn những nhóm học sinh vui vẻ đến trường trong tà áo trắng, tôi lại hồi tưởng về những năm tháng đầu tiên cắp sách đến trường. Những mảnh hồi ức dường như đang vượt thời gian để quay trở về với tôi như thước phim quay chậm. Thoang thoảng đó đây là mùi mực thơm trên trang vở trắng, mùi đồng phục mới tinh và cả hương thơm dịu dàng của đóa phượng hồng nở bừng trong nắng sớm.
Kỷ niệm về mái trường với tôi giống như áng mây trôi giữa bầu trời cao rộng, là khúc hát dịu ngọt vang lên giữa những xô bồ, vồn vã. Nhớ ngày nào được mẹ dắt tay khi lần đầu tiên đến lớp, tôi đã phải tròn mắt ngạc nhiên vì vẻ uy nghiêm, vững chãi của nó. Bên trong cánh cổng trường sừng sững, tôi cảm nhận được một thế giới mới mẻ đang chờ đón mình với biết bao điều diệu kỳ, lý thú. Vì thế, dù gương mặt còn thoáng nét bối rối và rụt rè, bỡ ngỡ, tôi đã bị nó cuốn hút, hấp dẫn ngay từ những giây phút đầu tiên. Trên khoảng sân nhỏ được lát gạch đỏ tươi là những cây cổ thụ cao lớn đang vươn tán rậm rạp lên tận trời xanh. Trong bức tranh giản dị đó, nổi bật nhất vẫn là hình ảnh các bạn học sinh với chiếc khăn quàng đỏ tung bay trong gió cùng nụ cười tươi rói luôn thường trực trên môi.
Tôi vẫn luôn thầm biết ơn những năm tháng được sống dưới mái trường bởi nó đã cho tôi những bài học, những kỷ niệm quý giá. Mái trường tuy đơn sơ, giản dị nhưng chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy thiếu thốn bởi sự ấm áp của tình thầy trò, sự gần gũi giữa những bạn học cùng trang lứa. Dưới mái trường thân yêu, chính những người thầy, người cô cần mẫn, tận tụy đã dạy tôi những bài học vỡ lòng đầu tiên. Họ cho tôi thấy mình nhỏ bé bao nhiêu trước đại dương tri thức mênh mông, rộng lớn. Trong đêm tối mịt mùng, thầy cô là những người soi sáng, mở đường cho tôi bằng ánh sáng của niềm tin và tri thức. Bằng sự kiên trì và nhẫn nại, các thầy cô đã dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên về tình thân, tình thầy trò. Và sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc đến những người bạn tinh nghịch đã cùng tôi vẽ nên những năm tháng học trò đầy mộng mơ và ấm áp. Nhờ có họ mà bức tranh thanh xuân của tôi luôn ngập tràn màu sắc tươi sáng bởi những niềm vui nhỏ bé bất ngờ.
Mỗi khi nhớ về mái trường, lòng tôi lại ước ao được gặp lại phiên bản ngây thơ, hồn nhiên của mình ngày ấy. Có lẽ, đó là nơi tôi chôn giấu một phần thân thuộc nhất với mình, là tiếng cười giòn tan trong nắng cùng ánh mắt non nớt nhưng ngập tràn háo hức, chờ mong.
CHÚC BẠN HỌC TỐT
Trong cuộc đời mỗi con người, khoảng thời gian mà đẹp đẽ nhất, mang lại biết bao kỷ niệm buồn vui cùng thầy cô, bạn bè,… chính là quãng đời học trò của chúng ta. Em cũng cho rằng như vậy, hơn cả em yêu lắm ngôi trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại – nơi đã ươm mầm trong em bao mơ ước, hoài bão.
Ngôi trường của em là một ngôi trường mới, khang trang sạch đẹp. Từng dãy nhà ba tầng vừa được sơn lại màu vàng tươi mới với mái ngói đỏ thắm. Nơi đây lúc nào cũng vang lên tiếng giảng bài ân cần của thầy cô và tiếng trả lời, đáp lại của các cô cậu học trò thật ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng. Sân trường là nơi giúp cho chúng em giải trí sau mỗi tiết học căng thẳng. Đây quả là thiên đường lí tưởng của chúng em!
Em yêu lắm sân trường này với những hàng cây hoa sữa, bàng,… nghiêng mình trong nắng. Nơi đây, từng chiếc ghế đá, từng khoảng sân,… đều đã khắc sâu những kỉ niệm buồn, vui bên thầy cô và bạn bè trong tâm trí em!
Em còn nhớ ngày đầu tiên bước vào trường đầy bỡ ngỡ. Đó là một ngày cuối mùa hạ, khi mà trên cây phượng chỉ còn điểm vài đốm đỏ, trời cao và trong xanh, nắng buông từng vạt mỏng khắp sân trường. Khi ấy, ngôi trường bừng sáng lên mở ra trước mắt em như mở ra một tương lai tươi tràn đầy hi vọng đang chờ đón. Tuy những ngày đầu gặp chút khó khăn nhưng rồi em cũng dần thích nghi với cách giảng dạy mới lạ, giúp tăng khả năng tư duy của học sinh. Các thầy cô giáo mới, mỗi người một tính cách, thầy Trung thì vui tính, thầy Hưng thì điềm đạm, cô Phương thì nghiêm khắc. Bới thế mỗi tiết học cứ thế mà trôi qua một cách thú vị và đầy hứng thú. Thật may mắn khi nhà trường phân công cô Linh làm chủ nhiệm lớp em ngay năm đầu tiên khi chúng em đặt chân vào trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại này. Nhờ có cô Linh luôn hết lòng, khắt khe, uốn nắn, dạy bảo cho lớp em nên lớp em mới có ngày hôm nay. Thật vui khi nghĩ về tập thể lớp em, những ngày đầu còn nhút nhát không dám bắt chuyện với nhau mà giờ đây tất cả đều thân thiết như anh em một nhà. Có khi tụi con trai giả làm con gái làm chúng em ôm bụng cười rồi lại im bặt khi thầy Tùng – hiệu trưởng nhà trường đi qua rồi “tặng” cho lớp em cái nhìn đầy uy lực. Các bạn tuy nhiên lúc trêu trọc giận nhau nhưng ai mà gặp khó khăn là tất cả giúp đỡ ngay. Em thấy mình thật may mắn khi được đi học, luôn được thầy cô yêu thương, chăm lo, được bạn bè chia sẻ, gắn bó cùng nhau qua những lúc vui, buồn. Qua đây, em cũng đồng cảm và buồn thay cho những tuổi hồng không được cắp sách đến đường, không được mọi người yêu thương chia sẻ như chúng rm. Em cảm ơn cô rất nhiều! Cô Linh ơi! Chúng em sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của cô để bước vào lớp bảy với giáo viên chủ nhiệm mới là cô Lưu Hòa.
Em cảm thấy tình yêu thương mà mỗi thầy cô dành cho những đứa học trò của mình giống như mẹ dành cho chúng em vậy. Chẳng vì thế mà người ta vẫn thường nói thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai của mình… Thầy cô luôn an ủi và là lời động viên rất lớn mỗi khi chúng em vấp ngã, thất bại hay là niềm vui sướng được nhân lên mỗi khi chúng em thành công. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ của chúng em khi vấp ngã thì thầy cô cũng chẳng dấu nổi cảm xúc. Những lần như vậy, thầy cô luôn ôn chúng em vào lòng để mong sao sự ấm áp ấy sẽ xoa dịu nỗi đau lòng trong mỗi đứa học trò của mình. Mỗi thầy cô dạy dỗ chúng em dù tính cách khác nhau nhưng tất cả đều chung một tình yêu nghề, yêu học sinh và cả sự nhiệt huyết trong mỗi người.
Nhiều khi em tự hỏi: “Tại sao thầy cô lại muốn truyền hết lại những kiến thức mà thầy cô biết cho chúng em”. Đến bây giờ em mới hiểu, thầy cô làm như vậy tất cả đều vì muốn tốt cho chúng em, muốn cho chúng em trưởng thành hơn. Để rồi sau này, khi chúng em bước vào đường đời sẽ gặp không ít khó khăn, chông gai sẽ tha thiết được nhớ lại những tiết học như những trang bị, bài học quý giá giúp chúng em vượt qua mọi thử thách. Công lao của thầy cô to lớn biết nhường nào, dù mai đây thì chúng con cũng không đến đáp được hết công lao đó! Thời gian trôi qua nhanh quá! Cảnh vật vẫn như cũ, chỉ có chúng em là thay đổi. Ước gì em mãi là cô học sinh lớp bảy của trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại, mãi ở tuổi học trò – một ước mơ muôn thuở. Nhưng không ai có thể đi ngược lại quy luật tự nhiên. Rồi ai cũng sẽ lớn lên sẽ phải bước qua cánh cổng kỳ diệu này để bước vào đời. Nhưng em mong ngôi trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại này sẽ mãi là người dìu dắt mang đến cho chúng con những kiến thức rộng mở đưa con đến bến bờ tương lai.
Tất cả đó vẫn chưa thể nói hết được những gì ngôi trường thân yêu này – trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại đã mang đến cho chúng em. Ở đây, chúng em được chắp thêm đôi cánh ước mơ, được bước vào khám phá thế giới kì diệu như trong bài: “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lí Lan đã viết. Dù mai đây có đi đâu xa em cũng sẽ nhớ mãi ngôi trường, thầy cô trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại này.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247