Chào em, em tham khảo gợi ý:
“Từ thuở còn ngồi trên ghế nhà trường, Nguyễn Khuyến đã gõ vào lòng ta bằng những vần thơ giản dị mà tuyệt vời tinh tế. Ông đưa ta về một vùng quê mộc mạc, đơn sơ mà xiết bao gần gũi: nơi có những ngôi nhà cỏ thấp le te, có “vườn rộng rào thưa”, có nụ cà hoa mướp và những cảnh sắc chung được phát hiện bằng cặp mắt và tâm hồn của một nghệ sĩ bậc thầy” (Bùi Văn Cường). Không những thế, thơ Nguyễn Khuyến còn gõ cửa tâm hồn ta bởi những vần thơ giản dị mà tha thiết về tình bạn. Đọc bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến ta hiểu rằng: “Tình bạn tự nó là một bữa tiệc tinh thần” (Xuân Diệu).
Gấp trang sách, ấn tượng đọng lại trong tâm hồn tôi về bài thơ là vẻ đẹp của những từ ngữ thuần Việt giản dị, hình ảnh thơ trong sáng. Nhưng trong và thanh hơn cả là tấm lòng chân thành của Nguyễn Khuyến đối với bạn. Nhà thơ như muốn nói với chúng ta rằng: tình bạn, tình người cao hơn mọi giá trị vật chất.
Mở đầu bài thơ là tiếng reo vui hồ hởi của nhà thơ khi có bạn đến chơi nhà:
Đã bấy lâu nay bác tới nhà.
Cụm từ “đã bấy lâu nay” mang hàm ý không xác định rõ, nhưng có lẽ đã rất lâu rồi nhà thơ mới được gặp bạn. Trạng ngữ chỉ thời gian đứng ở đầu câu cho ta hiểu về sự xa cách nhớ mong và nỗi xúc động của nhà thơ khi gặp lại bạn. Nhưng tôi thích nhất là đại từ “bác” vì nó vang lên thân mật, kính trọng xiết bao!
Quý bạn thế, nhà thơ muốn tiếp bạn thật trang trọng, hậu hĩnh nhưng ông lại rơi vào một tình huống khó xử:
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu nước cả, khôn chài cá,
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ,
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách trầu không có.
Ẩn sau từng câu chữ không hiểu sao tôi cứ cảm nhận được cái hóm hỉnh, tự trào của cụ Tam Nguyên. Cái hóm hỉnh gợi lên từ cách dùng những từ ngữ giản dị, dân dã của nhà thơ: chửa, mới, đương,... Cái hóm hỉnh ấy gợi lên từ hoàn cảnh thật trớ trêu: những thức ngon không có, rau dưa chưa đến kì thu hoạch, đến miếng trầu làm đầu câu chuyện cũng không có nốt. Và sự éo le được diễn đạt theo chiều hướng tăng tiến: Những thứ không có được sắp xếp theo trình tự không gian: xa → gần (chợ, vườn, nhà), thấp → cao (ao sâu, cải, cà, bầu, mướp). Thực ra, khi các quan về ở ẩn, cuộc sống của Nguyễn Khuyến có đạm bạc nhưng với cơ ngơi “năm gian nhà cỏ thấp le te” và “Chín sào tư thổ là đất ở - Một bó tàn thư ấy nghiệp nhà” (Ngày xuân dạy các con) thì đâu đến mức: “Đầu trò tiếp khách trầu không có”. Ắt hẳn đây là cách nói phóng đại, đẩy cái nghèo lên đến tột cùng để nhấn mạnh tình bạn tha thiết, đậm đà.
Đằng sau những câu thơ trình bày hoàn cảnh của tác giả, ta bắt gặp một bức tranh làng quê giản dị, mộc mạc. Vườn rộng xanh mướt. Những cây cải, cây cà lấm tấm biếc xanh. Giàn bầu, giàn mướp đương nụ, đương hoa. Câu thơ mang cái “hồn xanh của vườn tược” hé lộ cho ta một tâm hồn thanh cao, trong sáng của ông quan Tam Nguyên. Hình ảnh Nguyễn Khuyến trong bức tranh quê ấy thật hồn hậu, ông sống chan hòa với thiên nhiên vườn Bùi chốn cũ. Ông như đang xăng xái dẫn người bạn của mình đi thăm thú điền viên. Làng cảnh vùng chiêm trũng này cũng chính là nơi ông giữ trọn khí tiết thanh cao của mình. Do đó, bài thơ không chỉ gợi lên một bức tranh quê mộc mạc mà còn gợi cả tình quê ấm áp, hồn hậu. Và câu thơ làm tôi nhớ đến quê mình quá. Quê tôi cũng có giàn bầu, giàn bí thân thuộc ấy.
Thiếu thốn về vật chất được đẩy lên đến tận cùng để hé mở sự dồi dào về phương diện khác: “Bác đến chơi đây, ta với ta!”. Bao nhiêu cái nghèo thiếu, bao nhiêu cái lúng túng, ngượng ngùng bỗng tan đi hết, nhường chỗ cho tình bạn, tình người thăng hoa. Mọi của cải vật chất đều không có ý nghĩa gì nữa. Bác đến chơi đây, ta với ta là đủ, là điều mà tôi cần nhất, khao khát nhất. Cụm từ “ta với ta” trong bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến gợi ta nhớ đến cụm từ “ta với ta” trong bài thơ “Qua Đèo Ngang” của Bà Huyện Thanh Quan. Về ngôn ngữ, hai cụm từ đó hoàn toàn giống nhau nhưng về ý nghĩa thì ta thấy khác nhau. “Ta với ta” trong bài thơ “Qua Đèo Ngang” là một cái tôi riêng lẻ, thầm kín, buồn lặng, cô đơn. Còn trong thơ Nguyễn Khuyến là một tình bạn cao quý hơn mọi của cải vật chất. “Ta với ta” tuy hai mà một, tuy một mà hai, chan hòa, quấn quýt, gắn bó giống như ca dao xưa: “Mình với ta tuy hai mà một - Ta với mình tuy một mà hai”. Hơn thế nữa, cụm từ “ta với ta” gắn với mấy tiếng trước: “Bác đến chơi đây” khiến câu thơ bật lên như tiếng cười xòa vui vẻ, vui sướng. Ông quan Tam Nguyên tuy thanh bạch về vật chất nhưng thật giàu có về tình người thắm thiết, cao đẹp.
Giữa dòng đời ngược xuôi, giữa những bon chen của cuộc sống xô bồ, có người vẫn coi vật chất cao hơn tình người, vẫn tồn tại lối sống: “Còn bạc, còn tiền, còn đệ tử - Hết cơm, hết rượu, hết ông tôi” (Nguyễn Bỉnh Khiêm) thì tình bạn trong bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến vẫn ngân lên thật trong trẻo, nồng ầm. Bài thơ khiến tôi nhớ đến người bạn thân của mình. Tôi và bạn thi thoảng có những hờn giận nho nhỏ nhưng tôi hiểu tình người tha thiết, quý giá hơn tất cả.
Với cách lập tứ độc đáo, nhà thơ Nguyễn Khuyến đã dùng cái “không” để nói cái “có”, cái “không” là vật chất nhưng cái “có” rất nhiều là tình cảm cao đẹp. Bài thơ giúp tôi hiểu nhà thơ Nguyễn Khuyến không chỉ là nhà thơ của làng cảnh Việt Nam mà ông còn là nhà thơ của tình bạn, tình người, tình quê chân thành, thắm thiết.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247