Mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại, tôi đều có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vùng quê thanh bình đem đến nhiều điều tuyệt vời và thú vị.
Đó có thể là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào lúc tôi mười tuổi. Tôi và anh Hoàng - anh trai của tôi rủ nhau đi câu cá. Hai anh em tôi ngồi câu cá được một lúc thì nghe thấy tiếng hò reo sôi nổi. Phía đằng xa là một nhóm học sinh đang thi bơi lội. Chúng tôi chạy đến chỗ cuộc thi diễn ra. Thì ra là nhóm bạn hàng xóm tôi mới quen hôm trước. Tôi cảm thấy rất thích thú, liền đề nghị được tham gia. Tôi liền rủ anh Hoàng nhưng anh lại từ chối. Tôi biết vì sao anh Hoàng từ chối tham gia. Trước đây, anh từng đạt giải Nhất cuộc thi bơi của thành phố. Anh rất yêu thích bơi lội. Bạn bè, người thân đều nói anh có tài năng. Nhưng vì một sự cố, anh đã từ bỏ ước mơ của mình. Điều đó đã khiến tôi cảm thấy rất buồn...
Nhóm thi đấu của chúng tôi gồm có năm người. Trọng tài là Tuấn - người bạn hàng xóm thân thiết nhất của tôi. Sau khi trọng thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Các đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Tôi cố gắng bơi hết sức. Bỗng nhiên tôi cảm thấy chân bên trái của mình bị tê. Tôi bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Tôi nghe thấy có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”.
Tôi vùng vẫy trong nước. Nhưng không thể bơi tiếp. Không biết bản thân đã uống biết bao nhiêu là nước. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lâm ơi, em ơi! Mau tỉnh lại đi em!”. Cho đến khi tỉnh táo thì tôi đã thấy anh Hoàng trước mặt mình. Khuôn mặt của anh đầy lo lắng. Hình như chính anh Hoàng là người đã cứu tôi.
Tôi dần dần tỉnh lại. Tôi thấy mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Có tiếng nói cất lên: “Anh Hoàng tài thật, ở khoảng cách xa như vậy mà đã cứu được Lâm một cách thần kỳ!”. Có tiếng hưởng ứng: “Đúng vậy!”, “Đúng vậy!”... Tôi mỉm cười, lòng đầy tự hào rồi nhìn anh Hoàng, khẽ nói: “Cảm ơn anh!”.
Nhờ có trải nghiệm ngày hôm đó, tình cảm của hai anh em càng trở nên thắm thiết. Không chỉ vậy, anh Hoàng còn quay trở lại tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi bơi dành cho thiếu niên sắp diễn ra. Một trải nghiệm nhỏ nhưng đem đến cho anh em tôi thật nhiều điều tốt đẹp.
Chắc hẳn trong cuộc đời , ai ai cũng có rất nhiều trải nghiệm . Có thể trải nghiệm vui , buồ ,bất ngờ ,....Tôi cũng vậy , tôi cũng đã trải qua rất nhiều trải nhiệm nhưng trải nghiệm mà tôi nhớ nhất là một lần tôi mắc lỗi với mẹ.
Khi ấy , tôi mới 4 tuổi , còn rất ngây thơ, dại dột và tôi rất thích những thứ mới mẻ.Hôm đó , mẹ tôi mua một chiếc bình hoa trông rất đẹp . Tôi nhìn thấy liền muốn xem . Ngờ đâu , mẹ không cho tôi xem vì biết tính tôi trước nay . Tôi vẫn luôn mong một ngày mình được ngồi ngắm nhìn cái bình ấy . Mãi cho đến khi bố tôi gặp tai nạn phải nhập viện , mẹ tôi phải lên chăm sóc bố . Trước khi đi , mẹ răn dặn chị tôi rằng phải trông tôi cẩn thận , không được cho tôi nghịch vào đồ thủy tinh trong nhà . Khi mẹ tôi đi , chị tôi mắt không rời tôi vì chị biết tôi muốn xem chiếc bình hoa thủy tinh của mẹ . Một lúc sau , chị phải xuống nhà nấu cơm nên bảo tôi:
- Em ngồi đây chơi đợi chị nhé ! Không được nghịch ngợm gì đâu nghe chưa ?
Tôi đáp :
-Vâng ạ
Chị vừa đi xuống được một lúc , tôi lẻn vào phòng mẹ , trèo lên ghế , lấy cái bình hoa của mẹ xuống . Tôi ngồi ngắm nghía cái bình một lúc lâu rồi trèo lên ghế cất lại cho mẹ . Nào ngờ , tôi trượt chân ngã khỏi ghế , bình hoa rơi xuống , vỡ tan tành . Lúc ấy , tôi hoảng hốt chạy ra ngoài và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra dù rất đau . Lúc ấy , con mèo nhà tôi cũng đang trong phòng nhưng tôi đã ra ngoài . Chị tôi nghe tiếng đổ vỡ liền chạy lên , thấy con mèo đang trong phòng cùng bình hoa đã vỡ . Chị tôi hiểu lầm là con mèo nên đã lấy chổi , đánh cho nó một trận . Cứ tưởng chuyện đã qua nhưng khi thấy vẻ mặt tái xanh , lo sợ của tôi chị liền hỏi :
-Em bị làm sao thế ?
Tôi trả lời :
-Em không sao ạ
-Có phải em làm vỡ bình hoa của mẹ phải không ? - Chị hỏi tôi với vẻ thất vọng
Tôi ngập ngừng đáp :
-Em...không cố ý làm vỡ bình hoa...của mẹ ..đâu ạ
Cứ tưởng rằng tôi sẽ bị chị đánh nhưng chị không những không đánh tôi mà còn khuyên tôi rằng :
-Khi nào mẹ về , em nên xin lỗi mẹ vì nếu em biết nhận lỗi với mẹ mẹ sẽ không đánh hay mắng em mà còn tha thứ cho em , em biết chưa?
-Em biết rồi ạ -Tôi trả lời
Mấy hôm sau , mẹ tôi về ,thấy bình hoa đã vỡ , trông mẹ có vẻ buồn lắm . Tôi đến bên mẹ , nói:
-Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ vì đã làm vỡ bình hoa của mẹ
Mẹ tôi không đánh tôi mà còn khen tôi rằng :
-Con mẹ giỏi lắm , con biết nhận lỗi như vậy thì sẽ được người khác tha thứ .
Từ lần ấy , tôi rút ra bài học quý giá cho bản thân : hãy luôn nói thật , biết nhận lỗi thì sẽ được người khác tha thứ .
#tamaikhanhlinh#
Xin ctlhn ạ
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247