nếu có ai hỏi rằng trên đời có những ai mà tôi thân nhất thì chắc chắn đó chính là bạn thân của tôi rồi.hôm đó trời nắng chanh chang nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài cơn gió đi ngang qua nên không đến nỗi nào nóng lắm
mẹ tôi đi chợ về và nói với tôi rằng người bạn thân của tôi sắp chuyển nhà,vậy mà lâu nay tôi không biết.nghe thấy thế tôi liền vội vàng bước vào nhà cầm cái mũ đi nắng và chạy sang nhà bạn với tốc độ nhanh nhất có thể.vừa chạy tới nơi thì bạn tôi đang sắp xếp đồ đạc cùng bố mẹ .tôi bước vào chào bác và gọi bạn tôi ra nói chuyện một chút tôi hỏi;''sao bà đi mà không báo với tôi một tiếng,để tôi tiễn''.bạn tôi ngập ngừng không trả lời thì tôi đã ôm chầm lấy bạn và khóc thút thít.bà đi rùi chắc sau này tôi sẽ nhờ bà làm,sau này sẽ ai chơi đồ hàng với tôi,ai sẽ làm cho tui vui mỗi lúc tui buồn,ai sẽ giảng bài khó giúp tui.rồi cả hai đứa cùng ôm nhau khóc.bố mẹ bạn tôi thấy thế thì cũng ra đó đánh tụi tôi và cho tụi tôi đi chơi với nhau một lúc.rùi cả hai đứa cũng mua cho nhau mấy cây kem ăn.cũng nói chuyện với nhau,cũng nói những ước mơ cho nhau nghe,và tụi tôi đã hứa với nhau là sau này chắc chắn sẽ gap nhau de con ru nhau di choi.sau do tui chay u ve nha va lay ra ca mot con gau bong,thuc chat do chinh la con gau bong đôi với con gấu bông của tôi tôi muốn sau này chúng tôi gặp lại thì vẫn còn giữu con gấu đó.một lúc sau thì bố mẹ bạn ấy gọi về và chuẩn bị đi.
lúc này cả hai đứa bắt đầu khóc không đứa nào kìm được,và ôm chầm lấy nhau mà khóc sao lúc này tui cảm thấy tui quý bạn ấy đến thế.và tôi mong sao thời gian sẽ trôi trở lại và giữ mãi lúc đó để chúng tôi vui đùa với nhau.nhưng ước mơ chỉ là ước mơ
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Phương đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi "cậu có đau lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.
CHO MÌNH XIN CÂU TRẢ LỜI HAY NHẤT NHÉ
CHÚ BẠN HỌC TỐT
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247