Câu 1: Đọc đoạn văn của Nguyễn Tuân trong bài tập 1 SGK, cho biết: điều gì đã tạo nên cái hay và độc đáo cho đoạn văn?
- Đoạn văn này hay và độc đáo vì tác giả Nguyễn Tuân đã sử dụng những hình ảnh so sánh hết sức đặc sắc, sáng tạo và giàu màu sắc. Có thể nói đây là một bức họa bằng ngôn ngữ tài hoa.
Câu 2: Nếu tả cảnh một đầm sen đang mùa hoa nở, em sẽ lập dàn ý cho bài văn ấy như thế nào?
Mở bài: Giới thiệu vị trí của đầm sen và kích thước của nó. Cũng có thể nói rõ thời điểm quan sát đầm sen nở.
Thân bài: Miêu tả quang cảnh đầm sen: sen lan ra che gần kín mặt đầm Lá sen to xòe rộng, có cái nằm ngang trên mặt nước, có cái nhô cao lên nhu những chiếc dù xanh. Hoa thì có những búp sen chưa nở nhô cao. Những bông hoa mới nở cánh màu hồng, màu trắng xòe ra bao quanh nhị vàng Nhiều bông hoa đã tàn chỉ còn lại đài sen màu xanh lá chứa đầy hạt. Đứng trên bờ thấy mùi sen thơm thoang thoảng, một mùi thơm rất dễ chịu gợi nhớ tới những nắm côm non gói lá sen.
Kết bài: Nói về vẻ đẹp của đầm sen, về lợi ích của việc trồng sen trong cuộc sông.
Câu 3: Nếu miêu tả một em bé ngây thơ, bụ bẫm đang tập đi, tập nói thì em sẽ lựa chọn những hình ảnh và chi tiết tiêu biểu, đặc sắc nào? Em sẽ miêu tả theo thứ tự nào?
Ta có thể tả em bé theo thứ tự tả hình dáng trước rồi tả cử chỉ và cách nói năng sau:
Ta có thể theo thứ tự đó mà lựa chọn những hình ảnh và chi tiết tiêu biểu sau:
Miệng em nói bi bô. Giọng còn ngọng nghịu. Bà mẹ luôn theo dõi từng bước đi của em, có lúc giơ tay ra đỡ cho con khỏi ngã và vừa nói theo con vừa dạy cho con tập nói chính xác
Câu 4: Đọc lại Bài học đường đời đầu tiên của Tô Hoài và Buổi học cuối cùng của A. Đô-đê, sau đó hãy tìm ở mỗi bài một đoạn văn miêu tả và một đoạn văn tự sự. Căn cứ vào đâu mà em nhận ra điều đó? Chỉ ra một vài liên tưởng, ví von so sánh mà em cho là độc đáo và thú vị của hai tác giả trong hai bài văn trên.
Bỗng thấy chị -Cốc từ dưới mặt nước bay lên, đến đậu gần hang tôi, cách có mấy bước. Chừng rớ được món nào, vừa chén xong, chị ta tìm đến đứng chỗ mát rỉa lông, rỉa cánh và chùi mép.
Tính tôi hay nghịch ranh. Chẳng bận đến'tôi, tôi cũng nghĩ mưu trêu chị Cốc.
Chỉ đến lúc ấy, đã hơi hoàn hồn, tôi mới nhận ra thầy giáo chúng tôi mặc chiếc áo Rơ-đanh-gôt màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu mà thầy chỉ dùng vào những hôm có thanh tra hoặc phát phần thưởng. Ngoài ra, cả lớp có cái gì đó khác thường và trang trọng. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là trông thấy ở phía cuối lớp, trên những hàng ghế thường bỏ trống, dân làng ngồi lặng lẽ giông như chúng tôi, cụ già Hô-de, xã trưởng cũ với cái mũ ba sừng, bác phát thư cũ và nhiều người khác nữa. Ai nấy đều có vẻ buồn rầu và cụ Hô-de mang theo quyển tập đánh vần cũ đã sờn mép để mở rộng trên lòng, cặp kính lớn đặt ngang trang sách.
Buổi sáng hôm ấy, đã quá trễ giờ đến lớp, tôi rất sợ bị quở mắng, càng sợ vì thầy Ha-men đã dặn trước rằng thầy sẽ hỏi bài chúng tôi về các phân từ mà tôi chẳng thuộc lấy một chữ. Tôi thoáng nghĩ hay là trốn học và rong chơi ngoài đồng nội.
• Trên mái trường, chim bồ câu gù thật khẽ, và tôi vừa nghe vừa tự nhủ
- Liệu người ta có bắt cả chúng nó cũng phải hót bằng tiếng Đức không nhỉ? (Đây là một ý liên tưởng)
Copyright © 2021 HOCTAP247