Trang chủ Lớp 9 Soạn văn Lớp 9 SGK Cũ Viết bài tập làm văn số 2 - Văn tự sự Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày

Lý thuyết Bài tập

Tóm tắt bài

Một trong số các bài tập làm văn lớp 9 được tìm kiếm nhiều nhất là bài viết số 2 : Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày. Nhận thấy sự quan tâm của các bạn học sinh về đề bài này, Cùng học vui mang đến cho bạn dàn bài Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày và bài viết cụ thể sau đây:

I. Dàn bài

Các bạn tham khảo những câu hỏi dưới đây để trả lời và hình thành nên bài viết của mình nhé!

1. Mở bài

- Giới thiệu về giấc mơ. Em mơ trong hoàn cảnh nào? Ở đâu?

- Người mà em gặp trong giấc mơ là ai? Người đó có quan hệ gì với em?

- Cảm xúc của em là gì khi gặp lại người đó sau một khoảng thời gian dài

2.Thân bài

Kể cụ thể và chi tiết về giấc mơ

Đoạn 1: Bối cảnh của giấc mơ

- Em thấy mình đang ở đâu? Miêu tả khung cảnh đó?

- Miêu tả lại cảnh người mà em gặp trong giấc mơ xuất hiện:

  • Người đó trông như thế nào? Miêu tả ngoại hình, trang phục...
  • Người đó xuất hiện từ đâu? 

Đoạn 2:  Kể lại cuộc gặp mặt giữa em và người đó

- Em và người đó đã nói những chuyện gì?

- Cảm xúc của em và cảm xúc của người đó?

Đoạn 3: Kết thúc cuộc gặp gỡ

3. Kết bài

Cảm xúc của em sau khi tỉnh dậy là gì? Tình cảm của em đối với người đó.

II. Bài văn 

Bài làm

   Nước mắt giàn dụa, mồ hôi chảy từ trên trán xuống ướt đẫm hai bên mái tóc, hóa ra tôi vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài suốt từ tối hôm qua. Cho đến lúc này, tôi vẫn cảm thấy như mình vẫn đang ở trong giấc mơ, tôi không muốn tỉnh dậy vì tôi không muốn chia xa người ông của mình. Tôi đã mơ thấy ông nội tôi - người mà tôi yêu thương vô cùng - ở một khung cảnh không thể nào thân thuộc hơn.

   Bây giờ là buổi sáng, tôi thấy mình đang mặc một chiếc áo thun màu trắng với chiếc quần đùi đũi đen mát lạnh. Xung quanh tôi toàn là cây, nào là cây cam, cây na, cả cây chanh nữa. Bên góc trái của tôi là những luống rau đầy đủ các loại: mồng tơi, cải xanh, lá lốt... Còn bên tay phải chỉ độc nhất một khóm hồng nhung kiêu sa đang nở rộ, tươi tốt đầy sức sống. Khung cảnh này ôi sao thân thuộc quá! Là khu vườn của ông tôi đây mà! Từ ngày ông mất, chẳng có ai chăm sóc cho khu vườn này nữa, vậy tại sao hôm nay chúng lại xanh tươi hết cả. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

   Trong lúc tôi vẫn đang loay hoay tìm lời giải cho những lạ thường này thì từ xa xa, tôi thấy một bóng hình gầy gò, lờ mờ đi tới. Tôi liền dụi dụi đôi mắt mình để nhìn rõ hơn. Phải mất đến khoảng ba mươi giây, bóng hình ấy mới dần dần hiện rõ. Một gương mặt hiền từ, chòm râu, mái tóc đều đã bạc phơ. Đôi mắt nhăn nheo không còn nhìn rõ nữa. Và quan trọng chiếc áo ba lỗ xanh với cái quần dài cùng bộ sao thấy thân thương quá! Miệng tôi lúc này ấp a ấp úng, không nói nên lời:

- Ông... Ông... đấy... ư? Ông về với cháu đấy ư?

Bóng hình đấy là ông tôi chứ không phải ai khác, tôi không nhìn lầm được, chắc chắn không phải là nhìn lầm... Ôi! Sao kì diệu quá - Tôi liên tục suy nghĩ

ông nội

Trái lại với vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, ông tôi lại rất điềm đạm, như thể là một chuyện hết sức bình thường. Ông cười bảo tôi:

- Ừ, ông đây mà.

Nghe được lời nói của ông, tôi càng chắc chắn rằng việc mình được gặp ông là thật, hai mắt tôi đỏ hoe, mếu máo hỏi:

- Tại sao bấy lâu nay ông không về thăm cháu? Ông quên cháu rồi đấy ư?

- Cháu gái của ông, ông nào đâu có quên cháu, chỉ là ông bận quá nên bây giờ mới có thời gian đến thăm cháu được. Cháu dạo này có khỏe không? Việc học hành của cháu thế nào rồi? - Ông hỏi tôi

Cảm xúc của tôi lúc này buồn vui lẫn lộn, tôi vừa cảm thấy trách móc ông, vừa cảm thấy vui vì ông đã tới, tôi trả lời:

- Cháu vẫn khỏe ông ạ. Dạo này việc học tập hơi áp lực bởi vì cháu sắp phải thi lên cấp 3. Còn ông có nhớ cháu không? Cả gia đình đều nhớ ông lắm! Nhất là thằng cu Tít còn nhỏ thỉnh thoảng vẫn hỏi:"Ông đâu?, Ông đâu?" 

   Tính đến nay, đã tròn một năm từ hồi ông mất nhưng cả gia đình tôi vẫn luôn thấy có một chút gì đó đượm buồn, trống trải mỗi khi nghĩ về ông và khi về lại căn nhà của ông. Tôi cảm thấy mình chưa làm được gì cho ông thì ông đã đi xa, tôi hối hận vì đã không dành nhiều thời gian ở bên ông và chăm sóc ông mỗi ngày. Tôi khóc nấc lên, nói tiếp:

- Ông ơi, cháu biết lỗi rồi, ông về với cháu đi! Cháu sẽ chăm sóc ông cả đời......

Lúc này, ông mới từ tốn nói:

- Cháu đừng khóc, ông vẫn ở đây mà! Vì mọi người vẫn luôn buồn đau và không có động lực để sống vui vẻ sau khi ông đi nên ông rất buồn, ông muốn cháu nói với mọi người rằng ông không sao đâu, ở đây ông hạnh phúc lắm! Ông không phải đau đớn vì bệnh tật, cũng không phải lo toan bất cứ điều gì. Cháu cùng cả nhà hãy tập làm quen với việc không có ông và sống thật vui vẻ nhé!

Tôi gật đầu đồng ý, lau nước mắt rồi cùng ông hái cam, tưới nước cho cây xanh tốt và chăm sóc khu vườn. Tôi còn kể cho ông nghe về cuộc sống cũng như công việc của từng người trong gia đình. Hai ông cháu trò chuyện vui vẻ mà không để ý đến thời gian.

   Được một lúc, khi đang tỉa lá cho khóm hồng, tôi có linh cảm chẳng lành, đột nhiên quay lại thì đã thấy ông không còn ở đây nữa. Một lần nữa tôi lại khóc nấc lên. Giọng nói ấm áp tôi mới nghe vừa đây thôi, dáng hình ấy tôi mới nhìn được một lúc thôi, vậy mà giờ chẳng còn nữa. Ông đi nhanh quá! Ông còn chẳng chào tạm biệt tôi. Tôi lạc lõng giữa cả một khu vườn rộng lớn. Dù cho cây trái đơm hoa, tươi tốt cỡ nào thì tâm hồn tôi giờ đây cũng héo úa cả rồi, không còn tâm trí đâu mà nhìn ngắm nữa. 

   Tôi cứ khóc mãi như thế cho đến khi cảm xúc từ trong mơ bước ra ngoài đời thật. Tôi nhận ra rằng mình đang mơ, rằng giấc mơ mang đến tất cả những thứ ngọt ngào, hạnh phúc đều không thật nhưng nỗi đau để lại sau đó thì là không thể nào chân thật hơn. Gạt nước mắt đi, tôi nhớ đến lời ông dặn, tôi phải thay ông nhắn nhủ đến cả gia đình. Tôi tự nhắc bản thân rằng mình phải cố gắng sống thật tốt, cố gắng học thật giỏi để cho ông vui lòng, trước tiên là việc chăm chỉ cho kì thi cấp 3 sắp tới. Nếu có gặp lại ông một lần nữa, tôi sẽ cười tươi và nói với ông rằng: "Cháu và cả gia đình đang sống rất mạnh khỏe và hạnh phúc. Ông hãy yên tâm, ông nhé!

   Mong rằng với bài văn tự sự kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày và Dàn bài kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày , các bạn học sinh sẽ hiểu biết thêm về cách viết và cách lập dàn bài cho một bài văn. Chúc bạn học tốt!

Copyright © 2021 HOCTAP247