Dựa vào các tranh vẽ ở SGK TV3, tập 2, trang 107, kể lại câu chuyện “Bác sĩ Y-éc-xanh” theo lời của bà khách.
Bức tranh 1: Tôi thực sự mong ước được gặp bác sĩ Y-éc-xanh.
Một phần do tính tò mò, một phần do ngưỡng mộ người đã tìm ra vi rút dịch hạch.
Bức tranh 2: Gặp được ông, tôi rất đỗi ngạc nhiên vì ông khác rất xa trong trí tưởng tượng của tôi. Ông thường mộc bộ đồ ka ki đã sơn không là ủi, giản dị bình thường như một người khách đi tàu ngồi toa hạng ba. Nhưng đôi mắt của ông thì đầy bí ẩn. Đó là điều làm tôi chú ý nhất.
Bức tranh 3: Tôi thổ lộ nỗi băn khoăn của mình với ông:
Y-éc-xanh kính mến! Ông quên nước Pháp rồi ư? Ông định ở đây suốt đời sao?
Ông lặng yên nhìn tôi, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, ông nói:
Tôi là người Pháp và mãi mãi là công dân Pháp. Người ta không thể sống mà không có Tổ quốc.
Ngừng một lát, ông tiếp:
Tuy nhiên, tôi với bà, chúng ta đang sống chung trong một ngồi nhà: trái đất. Nó đích thực là ngôi nhà của chúng ta. Những đứa con trong cùng một ngôi nhà phải thương yêu và có bổn phận giúp đỡ cho nhau. Tôi không thể rời khỏi Nha Trang này để sống ở nơi khác. Chỉ có ở đây, tâm hồn tôi mới được rộng mở, bình yên.
Bức tranh 4: Cả tôi và Y-éc- xanh đều im lặng để nghe rõ tiếng biển thở dài, vỗ nhẹ với những con sóng thủy tinh vỡ vựn lên bờ cát trắng.
Copyright © 2021 HOCTAP247