Dựa vào các tranh vẽ ở SGK TV3, tập 2, trang 114, kể lại câu chuyện “Người đi săn và con vượn” theo lời của bác thợ săn.
BÀI LÀM
1- Bức tranh 1: Tôi vốn là một thợ săn kì cựu. Tôi không muốn khoe khoang rằng mình là thợ săn giỏi. Nhưng mỗi lần tôi vào rừng, nếu có con thú nào đó bị tôi phát hiện thì coi như số nó đã hết.
2 - Bức tranh 2: Một hôm tôi xách nỏ vào rừng, phát hiện môt con vượn lông xám-đang ngồi ôm con trên tảng đá. Tôi nhẹ nhàng rút mũi tên, giương nỏ bắn trúng vượn mẹ. Đôi mắt vượn mẹ hết nhìn mũi tên lại nhìn tôi với một ánh mắt căm hờn, tay vẫn ôm ghi lấy vượn con. Tôi thấy máu ở mũi tên loang ra khắp ngực nó. Tôi đứng im chờ đợi...
3- Bức tranh 3: Vượn mẹ nhẹ nhàng đặt con xuống, vơ vội nắm bùi nhùi gối lên đầu con, rồi vắt sữa vào một chiếc lá to đặt lên miệng con. Sau đó, vượn mẹ nghiến răng, giật mùi tên ra, hét lên một tiếng ,thật to và ngã xuống.
4- Bức tranh 4: Thấy cảnh diễn ra trước mắt quá thương tâm, tôi đứng lặng đi một hồi, hai giọt nước mắt tự nhiên trào ra. Tôi cắn môi, bẻ gảy nỏ rồi lẳng lặng ra về. Từ đấy, tôi thề không bao giờ đi săn nữa.
Copyright © 2021 HOCTAP247