GỬI BẸN Ạ!!!
Tuổi thơ là một phần của cuộc sống mỗi người, vui có buồn có. Nhưng khi thời gian qua đi, tất cả những phần kí ức ở lại phía sau đều vô giá. Đối với tôi, chúng mang lại một cảm xúc thật dễ chịu. Xin bạn hãy lắng nghe nó.
Chợt nhớ lại những ngày trưa hè chói chang, ve kêu inh ỏi nghe điếc đầu, nguyên lũ trẻ tầm bày tám tuổi đầu không đội mũ dắt nhau khẽ trèo sang vườn nhà hàng xóm. Đứa nào cũng đi chân trần, tự nói rằng mình là bạn thân của nắng và gió, hơn hẳn những đứa con nít thành thị. Mặc dù chỉ là trẻ con, chúng tôi đã hiểu được những thứ có giá trị thật sự trong cuộc sống. Nhưng chẳng ai quan tâm điều đó đâu, vì trước mắt là những trái ổi xanh mướt, mập mạp, to bằng nắm tay người lớn. Hạnh phúc hiện tại của tụi tôi rất thực tế, đó là những thứ lấp đầy cái bụng của mình. Đó là một triết lý khá buồn cười của những đứa tôi – người tự cho mình là nhà lãnh đạo của cả nhóm (cũng là đầu têu trò hái trộm ổi). Tôi lúc đầu đứng lên chỉ đạo nghe hùng hồn lắm, nhưng khi bị chó rượt thì bị cả đám bỏ lại sau. Buổi trưa đang yên tĩnh bị tiếng cười giòn giã của lũ quỷ nhỏ ấy làm xao động.
Tuổi thơ sẽ mất đi hương vị đậm đà khi không có kỉ niệm buồn. Điểm kém là một ví dụ điển hình. Nhưng từ chính thất bại đó đã bồi đắp thêm kinh nghiệm cho bản thân, từ đó mới có được tôi của hôm nay, một tôi thật sự thành công. Hiếm ai biết được sau bức màn hiện tại là quá khứ đầy lỗi lầm. Khi nhỏ, tôi luôn tự trách mình sao ngốc quá. Rồi theo thời gian, đến độ tuổi biết suy nghĩ chín chắn, tôi hiểu ra rằng tôi đã từng là trẻ con nên có sai cũng không sao.
Hơn cả những gì đang có ở hiện tại, bất kỳ ai cũng có một tuổi thơ dữ dội đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Đối với tôi, những giây phút khiến mình xấu hổ nhất trong quá khứ đã qua đi, giờ chỉ còn lại bốn chữ tuổi-thơ-thân-yêu vô giá mà ai cũng muốn trở lại, kể ra với gió mây. Vũ trụ bao la, không gian rộng lớn, có ai nỡ quên tuổi thơ? Có ai nỡ quên cái cảm giác khi cắn sâu vào trái ổi ngọt ngào? Nếu bạn quên, xin hãy nhớ lại từng hương vị đó, hương vị của ánh nắng chan hòa, mùi thơm ngào ngạt của bông lúa trĩu nặng ngoài đồng đi, rồi sẽ không bao giờ nhỡ một chi tiết nào của chuyến phiêu lưu thú vị thời ấu thơ.
Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại. Trong bạn và tôi đã, đang và sẽ mãi mãi là một đứa trẻ bảy tám tuổi với niềm hạnh phúc cỏn con là lấp đầy cái bụng với thật nhiều ổi xanh hái trộm từ nhà hàng xóm.
⇒ XIN HAY NHẤT Ạ
Bài làm
Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi. Có một lần, tôi đã ăn trộm tiền của bà ngoại, đó là một chuyện rất buồn, tuy đã xảy ra rất lâu nhưng đến giờ tôi luôn vẫn nhớ và ân hận mãi.
Hồi ấy, vào năm học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Vì là con một nên tôi rất được cưng chiều. Bố mẹ luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi, không bao giờ mắng dù tôi làm sai. Bởi vậy, tôi không biết sợ ai là gì. Năm ấy, bố mẹ tôi phải đi làm xa, tôi được gửi về nhà ông bà ngoại, đó là ngôi nhà ở một vùng quê, nơi có ruộng đồng, vườn tược, những thứ mà trên thành phố tôi không hề thấy. Tôi rất ghét nơi đây, ghét luôn cả ông bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi ông bà ngoại không hề dư giả là mấy, luôn bắt ông bà phải cho tôi ăn những thứ mà tôi yêu cầu. Tôi đâu biết để có được những thứ ấy, ông bà đã già vẫn phải làm lụng vất vả, thậm chí không dám ăn để nhường cho tôi. Ở nhà ông bà không có điều hòa nên ông bà phải nhường hai cái quạt điện cho tôi, còn ông bà dùng quạt mo.
Một hôm, đi qua quán tạp hóa, tôi thấy rất nhiều đồ ăn vặt mà mình thì không có tiền mua, tôi đi về nhà trong sự bực tức khó chịu, bà gọi vào ăn cơm tôi còn cáu gắt:
– Cháu không thèm ăn đâu!
Bà không không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói:
– Ai bắt nạt cháu bà hay sao?
Tôi không nói gì, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thấy nhà cửa không có ai, chắc ông bà đi đâu đó. Tôi chợt nhìn thấy dưới gối của bà có 50000, tôi phân vân một hồi rồi, chợt nhớ đến những đồ ăn vặt, đánh liều, tôi lấy trộm tiền của bà để mua. Tối về, tôi thấy hình như bà không hề hay biết, vẻ mặt bà vẫn tươi cười gọi tôi vào ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có rất nhiều món ngon, bà nói:
– Bà nghĩ là cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà đã thịt con gà với mua ít tôm về rang cho cháu, đáng lẽ bà định mua thêm cho cháu ít thịt quay nhưng chẳng biết bà đánh rơi ở đâu mất 50000, bà xin lỗi, hôm sau bà bù cho nhé!
Nghe đến đây, khóe mắt tôi cay cay, bao nhiêu tội lỗi hối hận ùa về, tôi ôm chầm lấy bà khóc nức nở, tôi đã kể cho bà nghe về việc tôi lấy trộm tiền của bài và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ xoa đầu nói:
– Bà biết cháu sống trên thành phố đầy đủ, về đây sẽ không quen, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà bà mua cho, đừng lấy trộm tiền, như vậy là không tốt.
Tôi xin lỗi bà rồi hứa sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ lấy trộm tiền hay đòi hỏi gì nữa vì tôi biết ông bà ngoại thương tôi rất nhiều.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng đó vẫn luôn là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên khi nhớ về thời tuổi thơ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa trở về thăm ông bà, hè này nhất định tôi sẽ trở về. Tôi biết ông bà vẫn luôn ngóng trông ngày tôi về, tôi phải về để ôn lại những kỉ niệm khó quên.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247